có lẽ
Tác giả: chloe meltdon
|
Lẽ nào anh lại đi nhớ thương
Em - người con gái thật tầm thường
Mờ nhạt dễ dàng nhanh lẩn khuất,
Trong một đám đông giữa phố phường? |
Có lẽ nào anh lại vấn vương
Một lá cỏ dại mọc bên đường
Mỏng manh gầy guộc nhẹ theo gió
Giản dị âm thầm chẳng sắc hương?
Lẽ nào anh lại đi nhớ thương
Em - người con gái thật tầm thường
Mờ nhạt dễ dàng nhanh lẩn khuất,
Trong một đám đông giữa phố phường?
Ngoài kia còn có biết bao nhiêu
Những người thiếu nữ đẹp yêu kiều
Em như hạt cát trên biển vắng
Thì đâu có gì để anh yêu.
Phải chăng trong khoảnh khắc cô liêu
Anh muốn đổi khác một, hai điều
Chán ngán phố thị bao hào nhoáng,
Tìm chút vị lạ cơn gió chiều.
Em đã bao lần thức giữa đêm
Nhìn trăng vờn lá ở trước thềm,
Trong tim cứ hoài một câu hỏi
Có thật là anh... yêu thương em?
Em đã bao giờ nghĩ tới anh?
Hằng đêm, anh nhớ một bóng hình!
Đơn độc, nhỏ nhoi trong cuộc sống,
Giản dị, âm thầm nhưng ngát hương!
Ừ vâng! Anh lại cứ nhớ thương!
Em! Người con gái chẳng tầm thường!
Ngao du khắp chốn rồi khắp chốn.
Nhưng chẳng nhòa tan giữa phố phường!
Tuy rằng thế giới, có rất nhiều:
Hoa thơm, cỏ lạ, đủ mọi điều!
Nhưng mà anh muốn và chỉ muốn:
Một người con gái, biết thương yêu!
Cho dù phải sống kiếp cô liêu!
Anh muốn nói chắc, chỉ một điều:
Chẳng mê cái vẽ ngoài hào nhoáng!
Riêng mơ mát lạnh thoáng gió chiều!
Rồi thức từng đêm, với từng đêm!
Nhìn Trăng xuyên Lá, rụng xuống thềm,
Anh biết rằng em còn đơn lạnh!
Vì anh, tim nhói suốt từng đêm!
Đã được xem 2903 lần
Sưu tầm bởi: mikistart
Cập nhật ngày 17/10/2013
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|