Lúc anh vắng người ấy thường thức đợiKhi anh khổ chỉ riêng người ấy tớiAnh yên lòng bên lửa ấm yêu thươngNgười ấy chỉ vui khi anh hết lo buồnAnh lạc bước, em đưa anh trở lạiKhi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏiEm là sớm mai là tuổi trẻ của anhKhi những điều giả dối vây quanhBàn tay ấy chở che và gìn giữBiết ơn em, em từ miền cát gióVề với anh, bông cúc nhỏ hoa vàngAnh thành người có ích cũng nhờ emAnh biế sống vững vàng không sợ hãiNhư người làm vườn, như người dệt vảiNgày của đời thường thành ngày-ở-bên-emAnh biết tình yêu không phải vô biênNhư tia nắng chúng mình không sống mãiNhư câu thơ, chắc gì ai đọc lạiAi biết ngày mai sẽ có những gìNgười đổi thay, năm tháng cũng qua điGiữa thế giới mong manh nhiều biến đổi"Anh yêu em và anh tồn tại"Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàngNgười nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sươngEm ở đấy, đời chẳng còn đáng ngạiEm ở đấy, bàn tay tin cậyBàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngàyĐôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưaNgọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổĐã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡGọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.