Tại hồn ta hay vần thơ lãng mạn
Lạc phương nào nên ngớ ngẩn bên sông
Ngày cuối tuần hồn trống vắng cô đơn
Gởi tâm sự vần thơ cùng trang giấy
Tháng mười hai trời vào xuân rồi đấy
Gió không còn se sắt những ngày đông
Trời trong xanh mây trắng trải bềnh bồng
Chờ nắng ấm hồng tháng ngày lạnh giá
Và lòng ta vì đâu ngơ ngác lạ
Mãi vấn vương hay thương nhớ hình như
Đã dặn lòng hãy bình thản vô tư
Nhưng bóng dáng người mơ luôn ẩn hiện
Ôi vạn dặm cớ chi hoài lưu luyến
Những cách ngăn xa tầm với chiều sâu
Đừng đừng nhé hồn yêu dâng sóng bão
Vo tròn ôm níu chặt sợ lòng nghiêng ...
Hoa trắng lay gió xuân nhẹ nhẹ chuyển
Muôn vạn điều lý lẽ cũng bằng không
Khi tim yêu đã nhuốm dòng máu hồng
Nét thanh sắc hương nồng bay là lạ
Ta mơ tới một bóng người trong cõi mộng
Một nhành hoa rực rỡ phia ban mai
Hồn thanh cao chảy hồn trăng lai láng
Ta mờ tới bóng người giữa hương hoa
Ngồi nơi đây say trăng với nắng hạ
Nét yêu kiều thoắt ẩn hiện quanh ta
Tâm hồn kia hướng tới một nơi xa
Ở nơi đó có người trong thương nhớ
Hồn giăng trải theo tơ trời lãng đãng
Gió bên hiên khẽ lay động cành thưa
Khung hoang sơ in đậm mắt môi buồn
Trang giấy nhỏ chở chuyên nhiều tâm sự
Tháng mười hai trời xuân vào cõi lạ
Ta nơi này chỉ mới chớm vào đông
Gió sắt se lòng trời giá lạnh tuôn
Ngày nắng ấm đã không còn được thấy
Lòng trầm tư một dáng hình nơi ấy
Nhớ nhung đầy như tơ kết vấn vương
Hồn vô tư bỗng đầy ắp niềm thương
Ta chờ mãi một ngày tình mở cửa
Vòm trời đất cánh ngăn tình đôi lứa
Lòng ta đầy thăm thẳm một chiều sâu
Tim yêu mơ dào dạt sóng tràn dâng
Hãy buông thả loãng tan vào tiếng gọi...
Lá vàng bay rụng rơi đầy xóm trọ
Muôn vạn điều ấp ủng mộng trầm tư
Giọt mưa buồn bất chợt đỏ lá rừng
Trái tim yêu chứa vạn điều nhung nhớ
Ngày cuối đông gió trời thêm se sắt
Lòng người xa còn thương nhớ một ai
Tim buốt gía tâm hồn như van lài
Ngày xuân đó tình người ơi trở lại
Mây lửng lơ gió chiều trôi lãng đãng
Giọt lệ buồn còn vương vít lòng tôi
Sóng dâng trào xô một kiếp hoa rơi
Ngàn thương nhớ cong hằn sâu ánh mắt
Nắng mùa xuân còn dăng về xóm trọ
Gió có đưa bóng người đó về không
Hay sương mù còn che khuất nhánh hồng
Xa câch ấy chỉ ngày thêm xa cách
Cửa tâm hồn như dâng ngàn con sóng
Hồn thanh cao còn quyến luyến cõi hương
Trái tim yêu nào đâu biết đo lường
Tương tư ấy diết phương trời thương nhớ ...