Tôi biết rằng tình đời đầy ngang trái
Bến chân tình khuất giữa chốn mông lung
Mộng phù du một đời người đeo đuổi
Người vô tình gieo hạt giống hận sầu
Ánh trăng tàn vắt vẻo trên khe núi
Mây lửng lơ che lấp phía trên vành
Bóng hồng nhan trầm tư trong tĩnh lặng
Tiếng suối reo róc rách chốn thiên thanh
Gió gửi mộng qua triền miên nỗi nhớ
Gió say trăng đến ngẩn ngơ cõi hằng
Bướm lượn quanh rợp rờn bờ cỏ lạ
Gửi hương hồn nơi cõi vắng cô đơn
Tình còn thắm trong từng trang nỗi nhớ
Gấp tâm hồn trong bóng tối phủ trùm
Không dám nhìn xoáy sâu vào hình bóng
Sợ sóng cồn chèn ép vỡ con tim
Thần nước mắt sao vô tình hào phóng
Ban cho ta đặng cả một dòng sông
Ngọc lệ rơi trong từng trang giấy nhỏ '
Thấm ướt nhuần cả một cõi vô hồn
( xuân hòa 24/2/08 )
Giữa dòng đời hạnh phúc thật mong manh
Ta cố vớt một mối tình bèo bọt
Nước hồ xô đôi bàn tay lạnh lẽo
Nhành Kim Anh chợt gẫy rụng lìa cành
Trời lớt phớp bụi mưa phùn ướt áo
Giọt sương đêm chảy vuốt sống lá gầy
Ánh mắt buồn dòng lệ lã chã rơi
Trái tim nhỏ còn hằn sâu nỗi nhớ
Mộng tình nhân ngày ngày thêm tan nát
Người và ta giữa hai nửa chi ly
Trái tim người có những lúc khinh khi
Chợt nhận ra tình người đày nước mắt
Lòng chỉ biết bước chân về dĩ vãn
Với tháng ngày lòng chưa rõ iu tư
Tháng năm rồi nối nhớ sẽ hằn sâu
Bóng người sẽ chìm sâu vào giấc ngủ
( Xuân Hòa 25/2/08)
Trời trong xanh gửi gió nồm em ả
Ngọn gió hồng đến vuốt nhẹ trái tim
Niềm yêu thương như sóng cuộn trào dâng
Chợt giật mình lại sóng trong ảo mộng
Gió trời xoay cuốn trôi dòng lệ biếc
Mảnh linh hồn còn lại nỡ vương rồi
Ánh mắt buồn lệ ướt đẫm tuôn rơi
Cánh chim trời sải cánh trong cô lẻ
Người có hay em thẫn thờ mơ mộng
Trong bóng đêm chẳng còn biết nghĩ suy
Ôm hận sầu lòng lạc cõi tương tư
Trong nỗi nhớ nụ hồng rơi nước mắt
Em chỉ xin được mang theo nỗi nhớ
Được yêu người cho đến mãi muôn đời
Dẫu biết rằng tình kia mãi đơn phương
Vẫn xin được đi tận cùng nỗi nhớ
(Xuân Hòa 26/2/08 )
Lại một đêm trong điềm nhiên tĩnh lặng
Rót linh hồn nơi cõi vắng cô đơn
Gió vô tình trong nỗi nhớ niềm thương
Mang hình anh tô nền trời xanh thẳm
Trái tim người có hình dong nỗi nhớ?
Nhớ đến ai của một kiếp phong trần
Đời bi ai gặp nhiều nỗi trân truân
Trong bóng tối người có rơi nước mắt
Ta vẫn còn mang hình dong người ấy
Lòng thổn thức đứng trước những nghĩ suy
Hay trở veeg nơi giấc mộng iu tư
Của tháng ngày cùng dệt lên nỗi nhớ
( Xuân Hòa : 27/2/08 )
Lòng nhớ anh như xô bờ nước mắt
Ép hàng mi để rớt lệ tuôn trào
Trong bóng trời lòng đau thêm tan nát
Mảnh hương hồn về nơi đó em trao
Lấp lánh trời ngàn ánh sao lấp loáng
Mặt hồ xa rầm rì tiếng thở than
Trái tim giờ nghe tiếng sóng trào dâng
Vành nỗi nhớ chênh vênh bờ xa vắng
Nhành lộc biếc như tàn khô héo hắt
Lòng em run trong đêm tối lặng im
Như mây trời như xa rời ngọn núi
Gió quấn chân ngọn núi vẫn vô tình...
Mây cứ trôi trên chiều dài nỗi nhớ
Bóng người xưa thấp thoáng giữa cõi mơ
Gió quẩn quanh luồn qua khe của sổ
Khẽ thức dậy một trái tim ủ buồn
Gió ơi gió xin đừng mang thương nhớ
Để lòng tôi được một chút bình yên
( Xuân hòa 28/2/08 )
Rosa laviegata michx.