(Tặng Hoalocm)
Kể từ ngày em bước đi,thì anh đã không muốn nhắc đến làm gì.Bởi vì em đã sống quá vô tâm,em sống qua vô tình.Để rồi giờ đây đắng cay,người về đây với mong muốn quay trở lại.Vì yêu em mà anh đã thứ tha,bỏ qua những lỗi lầm.
Người về đây anh chưa kịp mừng vui,được vài hôm lòng em lại thay đổi.Người theo ai đi đến cuối phương trời bỏ lại anh lẻ loi...
Người như thế anh yêu làm gì.Người như thế cớ sao anh phải đau lòng.Bao lần anh đã tự bảo chính anh,đừng yêu em nhưng em vẫn ở trong tim.Sợ mai nếu em quay trở về,thì anh vẫn thứ tha như lúc ban đầu.Yêu vẫn yêu dẫu em làm anh đau,em về em đi cho tim anh đau lại càng đau.
Người như thế anh quên được rồi,người như thế xứng đáng không để anh buồn.Nhưng mà sao không thể nào quên em cho dù anh biết người như thế yêu làm chi....
Đêm trắng.
Thảng thốt giật mình nhận ra dường như trái tim tôi đang hòa nhịp đập cùng một trái tim đau khác, thèm một cảm giác được san sẻ, được hòa nhập, được khỏa lấp, Hình như những thứ giống nhau vẫn thường tìm đến nhau.
Tôi chia gì cho em trong mớ hỗn loạn đang hiện hữu trong tôi?
Có gì đâu, chỉ là một chút yêu thương nồng cháy của một trái tim lỡ nhịp.
Có gì đâu, chỉ là những khiếm khuyết của một hình hài đen nhẻm, xấu xí.
Có gì đâu, chỉ là chút mảng nắng cuối ngày xám ngắt, cô quạnh.
Có gì đâu, chỉ là những yếu đuối vô thường của kẻ bại trận.
Có gì đâu, chỉ là khoảng cách mà không thể níu kịp cùng thời gian.
Có gì đâu, chỉ là những ân tình vội vã của người đến người đi.
Có gì đâu......
Có gì đâu.......chẳng có gì ........
Ngã rẽ nào cho tôi, ngã rẽ nào cho em trong định mệnh này, bây giờ tôi không còn muốn lựa chọn nữa, bởi vì cho dù có lựa chọn thì bước chân vẫn muốn đi về một hướng khác.
Đọc những dòng trong "Tiengsetaitinh" tôi mới hiểu có thứ tình yêu không thể mua bán hay đổi chác, cũng không thể yêu thương hay thù ghét, cũng không thể hy vọng hay thất vọng, mà chỉ là chấp nhận mà thôi.
Muốn dắt em đến một nơi nào đó, nơi mà em có thể trải bằng ra tất cả, để em nhận ra những thứ giá trị nào nên giữ lại và giá trị nào nên chối bỏ, thiên đường nào dành cho em đây?
Hong khô những giọt nước mắt cho em, mới biết tim mình đang ứa lệ. Em hãy cứ can đảm mà xô hết những buồn phiền về phía tôi, quay mặt đi và bước như bao kẻ vô tình khác, có khi lòng tôi lại thấy nhẹ nhàng hơn chăng?
Cứ ngỡ mang đến cho em một giấc mơ mang tên hạnh phúc, có ngờ đâu hạnh phúc có bao giờ dư thừa trong trái tim tôi để mà san sẻ cho em.
Tôi biết em đang cần lắm một điểm tựa và tôi ước giá như có thể làm được điều đó cho em thì tốt biết bao. Nhưng ........
Bàn tay tôi đang lạnh cóng, làm sao đủ sưởi ấm cho em.
Bờ vai tôi dường như đang run rẩy, thì làm sao đủ vững chãi để cho em tựa vào.
Con đường mà tôi đang bước là vô định, thì làm sao tìm được lối rẽ cho em trong cuộc đời.
Con tim tôi đã chai cứng mất rồi, thì làm sao mang đến cho em rung cảm.
Giá như...........
Giá như thời gian ngưng đọng cho tôi nhiều hơn một chút, và thời gian vụt nhanh qua em một chút, có lẽ là ta gặp nhau.......
Gặp nhau để làm gì em nhỉ?
Để hát cùng nhau một bản tình ca lãng mạng nào đó, rồi thôi,
hay cùng nắm tay nhau đi về phía hoàng hôn ấm áp, nhưng tôi biết phía đó là chân trời, chân trời thì luôn mở rộng cho mỗi chúng ta.
Có những mối quan hệ không tương tác, cũng chẳng hề nhiệt thành như tôi đã từng nghĩ về bao người khác. Em cho tôi một thứ hơi thở khác lạ, dường như tôi chưa từng có được, hơi thở thơm tho của một trẻ đứa khát sữa, hay hơi thở tinh hoa sau những cơn mưa lớn, hay hơi thở của chính em - một tâm hồn đồng điệu.
Em quá thơ ngây để đủ sức đi về phía tôi, bởi tôi cằn cỗi mất rồi. Chỉ còn vừa đủ bóng mát cho một lần em dừng chân nghỉ mệt, rồi em sẽ lại tiếp tục đi trong cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc, phải không em?
Dường như ta đã đúng........
Dường như ta đang sai..........
Dường như ta đã cười..........
Dường như ta đang khóc.........cho em.......
Dường như ta đã.............
http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076/