http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076/
Hôm qua em đọc một câu chuyện của một người bạn thân trên Thung lũng...... "Đời như cỏ dại"
http://thunglunghoahong.com/Relax/?action=Detail&lID=6&tID=2873&cID=3064&Page=1
Rồi em viết những dòng cảm nhận cho bạn, cho tôi, cho những đau đớn tột cùng của người cùng khổ.
Đời như cỏ dại.....
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng bước chân người ra đi vội vã, con phố bàng hoàng còn lại những hoang sơ. Thênh thang giữa đời mong níu lấy một bàn tay với, mong những xót xa không còn về quanh đây và người đừng cho ta những hoang dại ngu ngơ nữa. Hãy cho ta về một nơi nào đó không phải là hiện thực, một hiện thực cay đắng, phũ phàng, để ta tìm mình trong hai tiếng bình yên.
Khao khát được làm một người đàn bà, người đàn bà được yêu thương, yêu thương trong hạnh phúc đủ đầy, tròn vẹn, nhưng cuộc đời vẫn cứ mãi cuốn xô ta về thác ghềnh, về nghiệt ngã.
Những con chữ đâm xuyên vào trái tim, đau nhói. Tất cả đến như cơn mộng tưởng, thân xác, linh hồn, tha hóa, khoái lạc, xâm chiếm, mê cuồng......
Mộng tưởng rồi sẽ tan, hoan lạc rồi cũng sẽ tàn, thân xác rồi cũng rệu rã.......
Em còn lại gì hỡi em?
Câu chuyện như là những cái gai nhọn cứa vào trái tim của mỗi người, như nhát dao chém sâu hơn vào vết thương đang lở lói từng ngày, như tiếng gào thét của người con gái đang tuyệt vọng, đang bế tắc trong tất cả.
Người ta nói, em điên mới đi đọc những câu chuyện rẻ tiền như thế. Uh, đời có khi điên một chút cũng hay, đủ để biết trong ta không còn tồn tại cái cảm giác nghiệt ngã bởi những thú vui thân xác, đủ để ta cười với đời, với người một nụ cười rạng rỡ nhất, nụ cười vô hồn của những người điên.
Em trân trọng những dòng văn của Hải Thảo, tuy nó có vẻ hơi trần trụi, thái quá một chút nhưng trần trụi không có nghĩa là không thanh thoát, thái quá không có nghĩa là không đáng thương. Thân phận con người, dù ở trạng thái nào rồi cũng vẫn cứ muốn giải thoát cho chính mình, đúng không bạn?
........................
Và em, em cũng muốn giải thoát cho anh, cho em và cho cả miền yêu cũ nữa.
Đi hết con đường tình yêu anh, em gặp lại chính em trong nỗi cô đơn, em gọi tên em là kẻ cô đơn hạnh phúc.
Phi lý lắm đúng không anh?
Cô đơn thì làm sao có hạnh phúc chứ. Rồi có một Entry viết những dòng như thế này, cô đơn là muốn cho đi - mà không người nhận, muốn nhận - mà không ai cho. Và em, tình yêu em cũng na ná giống như thế. Nhưng em cho là mình hạnh phúc, bởi vì em đã được gặp anh, đã được yêu anh, đã được đốt cháy hết mình với tất cả, với em như thế là đủ.
Em cột những nỗi cô đơn vào những chiếc túi nhỏ và thả chúng lên trời, bởi vì em nghĩ chúng không còn cần thiết cho em nữa. Nhưng biết đâu ở một nơi nào đó, nơi cánh đồng mọc đầy những bông hoa cỏ tím, sẽ có một người đang đứng chờ đợi, chờ đợi những nỗi cô đơn.
Ngày tình yêu bỏ đi, em đã tức tưởi chạy theo và khóc, như đứa trẻ dỗi hờn mù quáng, nhưng mà đáng yêu, đúng không anh? Em đã ngàn lần tự hỏi lòng mình, là anh đã sai, hay tại em không đúng, hay tại vì........Trách cứ nhau bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đâu, bởi vì em đã hiểu ra rằng yêu một người là không có nghĩa là phải tha thứ cho những lỗi lầm, mà cần phải học cách nắm tay nhau để vượt qua những lỗi lầm đó.
Bờ môi hôn giờ đã xa,
Những bàn tay nắm chặt cũng không còn,
Nồng ấm ngày nào dần nguội lạnh,
Nghi ngờ đã vụt trôi bởi lòng trắc ẩn,
Ngôi sao sáng nhất đã đổi ngôi,
Xoay một vòng định mệnh, không còn nhìn thấy hình bóng anh hiện diện,
Nghĩa là em đã quên được anh,
Nghĩa là mùa đông đã qua rồi.
Hãy tan nhé! tuyết tình yêu.
Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới.
Khi vắng em trong đời.
Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời.
Giờ đã xa ngàn khơi.
Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.
Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.
Mãi vô tình đến bây giờ.
Nhận ra hai đứa không còn nhau.
Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.
Xô cuốn ta miệt mài.
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.
Lạc mất nhau ngày mai.
Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.
Ngày tháng hoa mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.
Sẽ ghi lại biết bao điều.
Để nhớ một thời ta đã yêu.
ĐK:
Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ.
Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.
Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ.
Mình mới quên ngày xưa.
Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về.
Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.
Để lại bao hối tiêc khi khắc tên người.
Gọi mãi trong đêm buồn.