mọi thứ trong cuộc sống dễ dàng mất đi nhưng ko dễ dàng tìm lại được..nhớ ngày ấy em thường nũng nĩu với anh..cái thói wen bĩu môi của em ko thể nào pỏ được..anh thường hay nói là em trẻ kon..
nhưng pây zờ mọi thứ đã ko còn như em nghĩ...
em piết tình iu đã mất rồi thì cóa tìm lại cũng khó lắm...
anh mong em hp nhá pé iu...những lời nói của anh em nhớ như khắc sâu trong tâm trí...
zờ cóa đau pùn cóa hối tiếc thì cũng ko pao zờ lấy lại được..
anh à! em nhớ anh lắm!
nhưng em sẽ ko nhớ anh nữa âu để cóa thể dễ dàng quên anh...
con đường của em mãi mãi cách xa con đường của anh...
đứng gần nhau tưởng chừng pước tới là cóa thể chạm được..nhưng càng lại gần thì lại càng rất xa..
xa đến mức e cứ tưởng anh ko còn là anh nữa..
zờ thì mình đã thực sự xa nhau ko còn là những lúc zận hờn..ko còn là những lúc cầm chiếc điện thoại mà ko thể nhắn tin ckoa nhau...
vậy anh hãy hạnh phúc nha ..
em iu và luôn tin rằng anh sẽ hạnh phúc..
em đã đếm mỗi zờ mỗi phút để xem đến khi nào em sẽ quên anh...
mình mãi ko thể đến pên nhau đâu anh nhỉ...??
em piết phải tự làm gì với chình mình rồi..
anh đã iu em và quên em
thì tại sao em lại iu anh mà ko thể quên anh chứ....??
phải ko anh......???
trời u ám 9/12/2011
người cô đơn