:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

(Truyện ngắn) Tập quên để được yêu...

        Tác giả: Nhẹ Trôi Theo Gió.

Khi yêu thật khó để quên đi một người – Người đã gieo hạt mầm trong trái tim của ta. Nhưng không phải ai yêu nhau cũng được bên nhau trọn đời trọn kiếp. Vậy nên, hãy học cách trưởng thành cùng thời gian…


Hôm nay vừa tròn ba năm anh nhỉ? Em khép mình ba năm để cố gắng quên anh. Trái tim em như bị ai đó bóp nghẹn lại…là anh…phải không anh???

Ngày trước em vô tư lắm, anh bảo: “Em chẳng chịu ghi nhớ những điều quan trọng, những việc cần làm thì ai sẽ nhớ cho em. Em đã nói: “Có anh rồi đấy thôi.” Anh cười một nụ cười ấm áp.

Vậy mà em vô tư đến mức không nhận ra sự thay đổi ở anh. Anh dần gạt em ra khỏi cuộc sống của mình nhưng em vẫn như một con ngốc không nhận ra điều mà anh muốn. Em vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện, vẫn tìm anh nhưng đáp lại là sự im lặng, hờ hững.

Mình yêu nhau vừa tròn ba năm. Em nhớ hôm sinh nhật em, anh hẹn em ở quán café buồn. Em thắc mắc sao anh lại hẹn em ra đấy chẳng hợp với ngày hôm nay tẹo nào nhưng em vẫn đi, vẫn tìm đến địa chỉ của café buồn mà anh nhắn qua điện thoại. Em chờ anh trong quán năm tiếng đồng hồ nhưng anh không đến. Em nghĩ chắc anh có việc bận nên lại tiếp tục chờ anh. Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi bà chủ quán bảo em nên về vì đã 11h đêm. Em miễn cưỡng đứng dậy nhưng em không về, em đã đứng chờ anh ngoài cửa bởi em tin là anh sẽ đến.

Em gọi đến nóng máy điện thoại mà anh không chịu bắt máy. Em buồn nhưng lo nhiều hơn anh à. Em lo liệu anh có sao không. 1h sáng em tìm đến nhà anh, bấm chuông, nhưng vẫn không thấy anh. Em tự thắc mắc không biết anh đã đi đâu. Và em lại chờ anh…

3h sáng, em vẫn không thấy anh về nhà. Em ngốc thật. Đến anh ở đâu em còn chẳng biết vậy mà em vẫn luôn nói “Em yêu anh”.

Em một mình bước từng bước trên con đường về nhà. Em cầm chặt điện thoại trong tay vì sợ anh gọi mà em không biết.

Cuối cùng chuông điện thoại cũng reo. Là số của anh…Em biết mà…Anh sẽ không để em lạc lõng như thế. Em bắt máy với niềm vui và sự hạnh phúc.

“Anh có sao không? Hôm qua, em chờ nhưng anh không đến.”

“Cô là người nhà bệnh nhân? Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng ca phẫu thuật không thành công. Mong cô đến bệnh viện làm nốt phần thủ tục còn lại.”

……

Tim em như thắt lại. Mọi thứ xung quanh dần trở nên hỗn loạn. Em không thể điều khiến được lí trí của mình. Em chỉ biết bước thẳng con đường phía trước để tìm đến chỗ anh.

Gió thổi làm cay mắt em anh à. Không phải em khóc đâu. Em sẽ không tin những lời nói dối đó. Họ lừa em anh à. Họ dám đem tính mạng của anh ra để trêu đùa em. Em sẽ tìm họ để yêu cầu một lời xin lỗi vì đã đùa quá đáng như thế. Anh chờ em một chút nhé! Em sẽ đến ngay. Nhanh thôi, vì em đã biết anh ở đâu rồi…

Vậy mà khi em đến nơi, anh đã không chịu chờ em. Tại sao chứ??? Tại sao??? Anh đã hứa sẽ làm bờ vai cho em dựa vào mà. Em đã chờ anh hàng chục tiếng đồng hồ, vậy mà chỉ chờ em vài phút anh đã đi rồi sao. Anh quá đáng lắm…

Anh biết không, sinh nhật của em tràn đầy nước mắt như thế đấy. Chỉ vì…anh không chịu chờ em…

……

Bây giờ em khác rồi anh à. Em không còn vô tư như trước nữa. Anh biết không, ba năm tập quên anh em cũng đã học cách ghi nhớ mọi thứ. Vì giờ không còn anh nhắc em nữa. Em sẽ phải tự mình bước đi. Và em nghĩ, giờ em đã đủ cứng cáp để đứng vững, để bước đi một mình nhưng quan trọng hơn là đủ tự tin và mạnh mẽ để sống cuộc sống của cả hai chúng ta.

Anh ủng hộ em nhé!

Tạm biệt anh…

Gấp cuốn nhật kí lại, cô thấy mắt mình đã nhòe đi vì lệ. Đây là trang đầu tiên và cũng là trang cuối cùng cô viết cho mối tình đầu của mình. Hạnh phúc, êm đềm nhưng đầy đau khổ.
Ba năm cho một mối tình. Và ba năm để quên đi mối tình ấy.



Hôm nay cô tiếp tục đi làm nhưng là với một tâm trạng vui vẻ. Trên môi cô là nụ cười của nắng đông. Chứ không phải là sự lạnh lẽo của băng giá. Vì cô đã đủ tự tin để sống.
“Hôm nay trông em khác hẳn mọi hôm nha.”, chị nhân viên cùng phòng vừa nhìn thấy cô đã phán một câu chắc nịch.
“Em cũng nghĩ thế.” Cô cười và bước về phía bàn làm việc của mình.
“Mới nhặt được tiền hay sao vậy?”
“Em cũng hy vọng có người ném tiền cho em.”
“Thôi đi cô. À mà công ty sắp tổ chức tiệc cuối năm, liệu năm nay cô có góp mặt không đây?” chị nhân viên hào hứng khi nghĩ tới tiệc cuối năm.
“Em cũng chưa biết thế nào.” Cô bận rộn sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn và kiểm tra phần tài liệu trong máy tính. Thật ít khi người ta thấy cô làm việc có cảm xúc như thế. Nếu có thì cũng là cô của ba năm trước.




Công việc văn phòng chẳng nặng nhọc gì nhưng nó lại khiến toàn thân cô nhức mỏi. Lần đầu tiên sau khi về nhà cô cho phép mình nằm luôn ra giường mà thư giãn. Có lẽ cô cần ngủ một giấc.
“Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông phá tan giấc ngủ trong mười phút của cô. Cô mò mẫn trong bóng tối để tiến ra cửa. Là sếp cô và cũng là anh chàng hàng xóm.
“Có chuyện gì thế?”
“Cô nói chuyện với sếp mình kiểu này hả?” anh có vẻ hơi bực mình khi phải đứng ngoài cửa trong thời tiết rét buốt như thế này.
“Chẳng lẽ anh lại không biết phân biệt công tư sao?” cô ngước mắt nhìn anh với điệu bộ ngái ngủ.
“Công ty bóc lột sức lao động của cô nhiều như vậy à. Bỏ cái ánh mắt đấy đi đi.”
Cô lách người ra sau cánh cửa để anh vào nhà. Chỉ có cô và anh chàng hàng xóm này mới có kiểu chào hỏi như vậy. Ba năm, không phải anh làm bạn với cô thì thật khó để cô đứng lên sau lần vấp ngã ấy.



Hôm nay đã được một tuần em đi làm trong con người mới. Anh biết không, nếu không trải qua đau khổ thì có lẽ người ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra giá trị đích thực của hai từ hạnh phúc, và em cũng là một trong số đó anh à.
Hôm nay em đã nhớ ghé qua tiệm bán đồ ăn cho mèo để mua cho con miu khẩu phần ăn của nó đấy anh à. Nó đã rất sung sướng thì phải? Nó cứ quấn lấy chân em mà kêu. Nhìn bụng nó căng tròn vì no mà em thấy rất vui.
Sắp gần tết rồi đấy anh. Năm nay em sẽ chuẩn bị cho mình một không gian mới. Chỉ vài tuần nữa là em sẽ xóa bỏ không gian này, không gian mà nơi đâu em nhìn cũng thấy dáng người của anh. Anh không giận em chứ? Em biết là anh sẽ không giận đâu mà. ^ ^
À. Mai em sẽ cùng chị Lam ra chợ mua đồ. Anh có muốn ăn món gì không? Em sẽ mua cho anh, nhưng nói trước là em mới chỉ học nấu ăn được một tháng thôi đấy. Chắc vẫn tệ như trước. Mà anh biết ai dạy em không? Là anh chàng hàng xóm ấy cũng là sếp của em luôn. Anh đang ghen phải không??? Hihi. Thôi em có việc rồi. Bye anh nha!...^ ^




Khoác tạm chiếc áo, cô cầm ví tiền để đi mua đồ ăn đêm.
Thời tiết cuối tháng mười hai khiến người ta lười đi hơn. Đoạn đường dẫn ra trục đường chính thật khó để kiếm một bóng người. Cô vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau, nhiệt độ ngoài trời khác hẳn với khu tập thể mà cô đang ở, chiếc áo vừa rồi tưởng có thể giữ ấm cơ thể ai ngờ giờ lại lạnh đến thế.
Ánh sáng của quán tạp hóa trước mặt thúc đẩy cô bước nhanh hơn.
“Cô cho cháu hai gói mì ăn liền với ạ.”
“Hôm nay cô bé lại chủ động đi ăn một mình thế này à?” Bà chủ quán thấy lạ khi lần đầu tiên thấy cô đi mua đồ ăn đêm một mình. “Anh chàng hàng xóm đâu rồi? Nhìn hai người đẹp đôi lắm đấy.”
Nghe bà chủ nói vậy, cô chỉ cười nhẹ.
“Cháu gửi tiền ạ.”
“Ừ. Về nhanh không cảm lạnh đấy.”



Trời mùa đông 4h vẫn tối om nhưng cô quyết định dậy sớm để đi dạo dưới sân tập thể.
Màn sương đêm vẫn bám víu lấy khoảng không gian phía trước. Cô bước từng bước để tận hưởng bầu không khí của sáng sớm. Cái giá lạnh của sương và tiết trời rét buốt thấm sâu vào làn da của cô. Nhưng không gian yên tĩnh lại níu kéo bước chân cô tiếp tục bước đi. Lâu lắm rồi cô đã bỏ quên cách tận hưởng cuộc sống. Cuộc đời cô đã hai lần bị lãng quên. Anh xuất hiện với sự ấm áp khiến cô tìm lại hạnh phúc của mình nhưng cũng chính anh đã khiến cô phải khóa cánh cửa hạnh phúc đấy lại và vùi mình trong không gian của đau thương. Nhưng nhờ có một người…mà cô đã lần tìm lại được nụ cười trên môi. Thật khó để nói xem bây giờ, người đó có ý nghĩa như nào với cô.

(Còn tiếp)
Đã được xem 2435 lần
Sưu tầm bởi: BienDem
Cập nhật ngày 11/01/2014


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha