Em thật chẳng biết giờ đây mình nên làm gì nữa, chẳng biết phải trả lời với anh như thế nào và thật long em muốn nói với anh tất cả cùng nguời ấy nữa. Em tự hỏi lòng mình rằng trái tim em yêu ai trong hai nguời và em phải tự trả lời với lòng mình là em không trả lời nổi vì càng nghĩ em càng rơi vào một mớ bòng bong do chính mình tao nên.
Lời đầu tiên em chỉ biết nói tiếng xin lỗi với tình yêu vì em đã dám đưa tình cảm của hai nguời ra đem so sánh.Khi em biết anh đã vì tình yêu với em mà từ bỏ đi nghề mà minh yêu thích để chuyển sang một nghề khác chỉ vì làm như vậy thì tình yêu anh dàng cho em mới có tuơng lai và có thể lập gia đình với em, hai đứa mới có thể cùng nhau lên thánh đuờng làm lễ cuới và truớc tiên là anh mới đuợc phép quen em.Nguòi con gái xóm đạo này đã khoc vì sự hi sinh của anh cho tình yêu và cũng khóc cho chính mình.Nhiều đêm em uớc giá như anh đến với em sớm hơn, hay giá như anh đừng vì em mà như thế, giá như đừng quen nhau.....nhưng dưòng như lúc này đã quá muộn mất rồi. Em rất sợ những điều giả dối trong tình yêu nhưng giờ lại chính em đang gian dối. Em dối nguời ấy, dối anh và dối cả chính lòng mình nữa.
Có những lúc em rất nhớ anh, rất mong anh ở cạnh em và nhất là khi có chuyện vui hay buồn em đều mong có anh bên cạnh , muốn nói với anh thật nhiều điều, muốn gặp anh nhưng anh ơi đó có phải là em đã yêu anh không? Truớc khi em có câu trả lời cho anh thì em phải trả lời câu hỏi cho chinh trái tim em truớc đã không biết lúc đó anh có hiểu và tha thứ cho em hay không, có còn chấp nhận em nữa hay không?
Bây giờ, em chỉ muốn mình sống thật với những gì mà nguòi ta thuờng bảo là "tiếng nói của con tim".
Chúc một nguòi đã vì em mà làm tất cả luôn vui và mạnh khoẻ......