Anh vẫn thầm gọi tên em trong nổi nhớ mong cồn cào, khắc khoải, trong những chiều mưa bay trên con đường xưa, nơi vẫn còn in dấu bước chân đôi mình.Vẫn biết rằng, tình yêu đầu đã trôi vào dĩ vãng, đã trở thành kỷ niệm ngày xưa nhức nhối, không bao giờ có thể quay trở lại mà sao anh vẫn hoài thương nhớ.Yêu thương ơi, còn đâu nữa lời ngọt ngào say đắm chiều mưa, còn đâu nữa vòng tay ai ấm êm đêm trở gió, biết tìm đâu ánh mắt đắm đuối nhìn anh cho lòng anh bồi hồi, thổn thức.Xa rồi phải không em, xa thật rồi mà sao anh vẫn còn thương nhớ hình bóng người xưa.Bởi vì đâu đôi lứa cách xa để từ nay anh cô đơn lầm lũi đi về…trong dòng lệ chát đắng tình đầu.
Em có còn nhớ không, những buổi tối mùa hè khi anh và em thức thâu đêm dể làm trại, anh đưa em về, hạnh phúc lắm. Ôi! buổi tối mùa hè mới đẹp làm sao, bầu trời trong trẻo quá, khí trời lành lạnh thoảng mờ hơi sương, không gian như được bao bọc bởi nỗi buồn man mác của mua hè và nhẹ nhàng u uẩn của những cơn gió biển.Ta bên nhau đi trên con đường đong đầy tình yêu, em lúc nào cũng trầm tĩnh, còn anh thì cứ huyên thuyên , hết chuỵên nọ đến chuyện kia, vì anh sợ, sợ em buồn khi nghĩ về hắn - người đã làm em đau khổ.
Trái tim ơi, hãy để cho cuộc tình ngủ yên, hãy để cho kỷ niệm trôi qua thật nhẹ nhàng, đừng khơi dậy dĩ vãng xót xa.Nhặt kỷ niệm gói vào trong nỗi nhớ, chôn sâu tận đáy lòng để quên đi ngày tháng xa xưa, để đừng nhớ, đừng thương, đừng giận hờn.Nhưng làm sao ta có thể quên được điều đó , lý trí ơi, khi ta vẫn còn yêu lắm, nhớ lắm cuộc tình đầu tiên khi hình bóng người xưa vẫn còn ngự trị trong trái tim ta.Ta vẫn thổn thức gọi tên em trong những đêm dài không ngủ, lần giở từng trang nhật ký tình yêu mà kỷ niệm ùa về vây lấy nỗi buồn cô đơn, mất mát này…
Yêu dấu ơi, sao anh gọi chỉ nghe vọng lại tiếng của chính mình.Tình yêu đã bay xa nên lời gọi đó đâu còn lời đáp lại, nó đã rơi vào khoảng trống hư vô.Sự thật đã rõ ràng sao anh lại không chấp nhận, hãy xem tình yêu ấy như một bức tranh buồn và em như là một ảo ảnh trong đời mà thôi.
Tiếng còi đã vang xa trong đêm khuya thanh vắng, đưa anh rời xa mảnh đất tình đầu, rời xa mối tình thơ dại của anh.Anh ra đi với nỗi lòng tê tái, với hành trang trĩu nặng nỗi buồn.Anh ra đi mà không có em đưa tiễn, để tâm hồn trống trãi nuối tiếc, xót xa.Dẫu biết rằng người đã xa, tình đã qua nhưng nước mắt anh cứ tuôn chảy khóc cho mối tình đầu.Phố cũ ơi, đường xưa ơi, tình yêu đầu xin gởi lại, kỷ niệm buồn gởi lại cho gió, cho mây, để cuộc tình sau vẹn tròn đầy dặn
Anh chỉ buồn cho số phận cuộc tình mình mà thôi.Anh biết rằng, mình không phải là một nữa của em đang tìm kiếm, anh chỉ là một ngôi nhà nhỏ cho em - người lữ hành dừng chân trong đêm giông bão.Bây giờ giông bão ngoài kia đã yên và em đã ra đi để lại lòng anh ngập chìm trong bão tố.Thôi em cứ đi đi, giông bão nào cũng sẽ qua thôi, anh sẽ chôn chặt mối tình đầu vào nơi sâu thẳm trái tim, cho anh một lần được gọi kỷ niệm thành tên để tâm hồn anh thanh thản, để nối tình ngủ yên mãi mãi. Ngủ đi nhé, tình yêu đầu tiên, ngủ ngon nhé, kỷ niệm xưa.!