Không hiểu sao em thấy trong nguời khó chịu quá anh ạ.Nhức đầu,nhức mắt,mệt moỉ,...Và không hiểu sao em lại nhắn tin cho anh.
Em nhớ anh,nhớ rất nhiều.Em xin lỗi vì đã nhắn tin kêu anh oln mặc dù biết rằng ngày mai anh phải thi.Em vô ý quá phải không anh?Nhưng không hiểu sao,mỗi lần đau ốm gì đó,em đều cảm thấy rất sợ...Em sợ nếu chẳng may ngày mai em không dậy nữa thì em sẽ không đuợc nhìn thấy nguời em yêu.Em không muốn biến mất như một hạt cát giữa sa mạc.
Nếu thực sự có một ngày em ra đi mãi maĩ,hãy hứa với em anh sẽ sống tốt anh nhé!Anh yên tâm,truớc khi đi em sẽ cho anh biết blog này của em,để anh hiểu hơn những điều em chôn giấu trong lòng bấy lâu-chôn giấu vì yêu anh.
Bây giờ,em thấy mình rất mệt,rất cần có anh ở bên,nhưng em biết chắc là không thể.Anh yên tâm,em sẽ sống tốt,sẽ không sao đâu.Chỉ là em mệt quá nên viết ra mấy điều vô duyên này ấy mà.Anh từng nói với em:"nếu em để anh biết sức khỏe em yếu đi thì đừng trách anh vô tình".Em rất sợ sự vô tình của anh nên nhất định em sẽ luôn khỏe mạnh-khỏe mạnh để yêu anh và để đuợc anh yêu
Em biết anh còn nhiều thứ để lo nghĩ nên em sẽ không giận dỗi trẻ con nữa đâu.Em sẽ học quen dần với những câu nói vô tâm của anh,học quen dần với việc quan tâm đến anh mà không chờ đợi để đuợc anh quan tâm laị.
Em mãi yêu anh, anh yêu ạ!