Chúng mình gặp nhau cũng lâu rồi nhỉ? Chỉ tiếc rằng khoảng thời gian chúng ta thật sự cảm thấy hạnh phúc lại quá ngắn mà thôi!!! Ngồi chợt nhớ, lại thấy cái khoảnh khắc rất ư dễ thuơng đó thật kì quặc làm sao ấy.
Chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt nhất thôi. Một tin nhắn tí tẹo thì cũng đủ hiểu hết rằng a`! Có nguời nhớ tới mình đây nè. Vậy mà giờ đây thì dẫu chắc chúng mình có vào " bệnh viện" hay đi đâu đi nữa... Chắc chỉ có cái thân biết thôi. Nghĩ laị =>cuời=>tắc luỡi=> viết ra=>....Chỉ là chuyện quá khứ. Khó khăn lắm chúng mình mới có thể trở lại bình thuờng ( chứ không còn điên điên như truớc), để có thể biết " đánh vần" chữ " h-e-l-l-o" khi gặp nhau và "suy nghĩ" ra từ "b-y-e" khi tạm biệt, vẫy tay chào nhau = 5 ngón lẫn huớng "6" con mắt mà nhìn nhau.
Vẫn gặp nhau, vẫn chơi với nhau, vẫn cười và vẫn nhăn. Nhưng luôn biết rằng đó không phải là điểm xuất phát như lúc đầu. Bởi vì phía sau đã có một sự thật quá ư " dễ thuơng " mà bây giờ chắc chẳng ai muốn nhớ lại. Vậy mà 2 đứa “ ngốc nghếch” này cứ xem nó như là “ gia tài đáng giá nghìn vàng” không “dám” quên.
Hey!!! Chứng tỏ ở chỗ là bây giờ chính mình đang bỏ công và thì giờ ra để viết những thứ thế này đây. Bởi vì cái “ gia tài đáng giá của chúng mình” đang dâng trào lên trong lòng khi mình cầm chiếc điện thoại “dỏm” có sức chứa hàng chục tin nhắn cỏn con “ rất ít chữ” mà tụi mình đã từng tốn hàng “đống tiền” vào đó. Vớ vẩn và vu vơ, nhưng đáng để nhớ chứ nhỉ?
“ Ngây ngô như con nít vậy” thật sư là thế, chả hề mỉa mai nhưng mình quý mọi khoảnh khắc chúng ta được cùng “ thể hiện bản lĩnh người lớn”…. theo cách trẻ con với nhau. Cũng chính vì thế mình mới hiểu được chữ thích… “to lớn” và hiểu được chữ “ trở lại là bạn bình thường” nhỏ bé. Mình không giỏi viết ra những từ hoa mĩ “đặc nghẹt” khi mình thế hiện cảm xúc với bạn ( mặc dù đã muốn là sến tới bến… vs những trường hợp không phải của mình ) Nhưng dù thế nào đi nữa, cám ơn + xin lỗi nhìu lắm!!!