:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

Ngày xưa ấy

        Tác giả: Hảo Dương

 Anh ơi, em lạnh rồi. Mình về đi.
- Uh.Nhưng đi đâu bây giờ. Em có đói không? Vừa rồi ăn ít mà.
- Không, e chả thích ăn j. Mà a còn mệt không? Về chỗ Vinh mà nghỉ.
- Uh mình qua đó nhá.

11h trưa khi tôi đang nằm nghe nhạc và viết blog, chuông điện thoại reo:
- Em đây!
- Em đang làm gì đấy?
- Em đang ngồi chơi thôi. Sao vậy?
- Bây giờ a bắt đầu đi xe bus từ trường xuống Hà Nội. Lát e ra cổng trường du lịch đón a nhá.
- Uh okie, khi nào sắp đến nơi thì nháy máy cho em.
Rồi, tôi tủm tỉm cười trong sự hạnh phúc. Bây giờ là 11h hơn, nếu đi từ đó xuống đây cũng mất 30 đến 45 phút. Tôi vội dọn gọn đống hỗn độn mà tôi đang gây ra, và vô tủ quần áo chọn cho mình bộ quần áo nào thấy thích hợp nhất. Cuối cùng cũng chọn được quần jean và áo kiểu mầu trắng.
12h10: 1 new message "a gần đến nơi rồi, khoảng 10 phút nữa. Em ra đi".
Tôi vội vàng xuống lấy xe và đi nhanh hơn bình thường. Khi tôi đến bến xe bus, ngó mãi mới nhìn thấy a đang ngồi ở quán trà đá ven đường.
- Anh ơi!
Khuôn mặt quen thuộc ngày nào với cái cau mày vì phải đợi . Tôi yêu anh cũng vì cái cau mày ấy đấy. Nhìn đáng yêu biết bao.
- Anh đói rồi, đi ăn gì đã nhé.
- Uh, nhưng ăn gì bjo? Bjo cũng muộn rồi mà.
- Em cứ lên xe đi, a đưa đến 1 chỗ quen của a.
- Ái chà, kinh chửa. Có sống ở đây đâu mà có chỗ quen. Chết nhá, bắt thóp nhá, a hay xuống đây với ai?
Cả 2 cùng cười
- xuống với vợ
- Đã thế e sẽ cho cô nào là vợ a đến đưa a đi nhá. Nhưng trước tiên e phải ôm cái đã .
Hai chúng tôi đến một quán phở bên đường Hồ Tùng Mậu. Vào trong quán, cả hai quyết định chọn phở bò tái và nước cam. Lâu lắm rồi, tôi không ăn ở ngoài. Ngồi đông thấy cứ khó chịu kiểu j ấy. Ăn cũng không thấy thoải mái. Vì tôi luôn nghĩ rằng: ăn ở chỗ đông người thường không được vệ sinh sạch sẽ. Bát đũa người ta rửa cũng không cẩn thận.
- Sao anh vô duyên thế nhỉ? Cứ nhìn em ăn là sao? Xí hổ chết đi được. Tức mình ăn hết cả bát bjo?
- Giỏi ăn hết đi. Mà ăn nhanh lên nào. Em nhìn chị kia kìa, vào cùng với em vậy mà người ta còn ăn hết từ đời nào. Mình thì mãi không hết nửa bát.
Anh cau mày và nói "sao trông em cứ như trẻ con ấy nhỉ?"
- Anh điên ah? Em thế này a còn nói e trẻ con. Ah ha, có đứa dụ dỗ trẻ con này
- Thôi ăn nhanh lên.
- Em không ăn nổi được nữa đâu. Hok thích ăn. Đi chơi nhá.
- Em hành hạ a thế nhỉ? Vừa đi xe mệt chết đi được. Ăn chưa xuôi đã đòi đi.
- Thui đi mà, từ bjo đến tối không còn mấy thời gian đâu. Mình đi ăn kem và đi dạo a nhé.
Tôi cười vì lại được nhìn thấy cái cau mày vì mệt của anh. Hai chúng tôi đi ra hồ Tây ăn kem và xem người ta câu cá. Anh thủ thỉ vào tai tôi và kể cho tôi 1 câu chuyện.
- Anh có chuyện này muốn kể, nhưng ngại quá. Em cấm không được cười đấy nhá.
- Uh chuyện j đấy, nói em nghe xem nào (Mặc dù tôi biết, câu chuyện này tôi sẽ không nhịn được cười )
- Tối qua anh nằm mơ thấy em.
- Uh rồi sao nữa, có gì đặc biệt trong giấc mơ ấy à?
- Yên nào, con gái gì mà cứ chặn họng người khác thế? Có rất nhiều chuyện xảy ra trong giấc mơ ấy. Nhưng chả hiểu sao khi tỉnh dậy,a thấy quần a ướt hết.
-
- Em điên à? Đã nói không cười mà. Ngại chết đi được. Mà đến ông lão 90 còn bị thế huống chi là anh. Người ta nhìn kìa, ngã xe bây giờ.
Tôi cố nhịn cười nhưng không thể. Tuy nhiên cái mà tôi cười là anh bị ướt quần nhưng lại không hiểu vì sao lại như thế. Tôi hỏi lại anh là tại sao? "Ngốc thế không biết. Ko nói. Đúng là trẻ con mà". A cũng không thể cưỡng nổi nụ cười trên môi. Và rồi, thời gian cũng trôi thật nhanh, đã đến gần 4h30, nhưng cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn.
- Anh ơi, em lạnh rồi. Mình về đi.
- Uh.Nhưng đi đâu bây giờ. Em có đói không? Vừa rồi ăn ít mà.
- Không, e chả thích ăn j. Mà a còn mệt không? Về chỗ Vinh mà nghỉ.
- Uh mình qua đó nhá.


Một vòng quay trở lại Mỹ Đình, xóm trọ cũ trước kia tôi gắn bó gần 3 năm kể từ khi tôi bắt đầu bước chân lên Hà Nội học Đại Học. Nơi ấy là nơi mà tôi cảm thấy vui vẻ và nhiều kỷ niệm. Những đêm thức trắng, ngồi ôm cuốn nhật ký và khóc nhớ về người yêu đầu đang ở Đài Loan. Những bữa cơm xum vầy cùng vợ chồng anh chị. Những ngày mưa, lụt vào tháng 9/2008, tôi cùng chị dâu lội ra chợ mua đồ ăn. Những cuộc trò chuyện rôm rả cùng hàng xóm. Những lần đi dạo bộ cùng anh Xuân - chồng cả (nhận vơ) ra sân vận động, đánh bài ăn sữa chua... Và đó cũng là nơi tôi quen anh, cùng anh ngắm trăng ở cầu thang đến 4h28' sáng.
- "Vinh lên Thái Nguyên trưa nay rồi", cậu Quỳnh nhà bên cạnh nói với chúng tôi.
- Ối xời, thế giờ đi đâu bây giờ nhỉ? A muốn nghỉ quá. uhm... Ah a muốn đến một nơi...hehe
- Nơi nào đấy? Đừng nói với em là:....
- Em hâm à? Đúng là đầu óc đen tối mà. Ra sân vận động ngồi uống trà đá và ngắm xe hơi.
Niềm hứng thú duy nhất của anh từ khi a còn là học sinh cấp 3 đó là: sưu tầm ảnh của các loại xe hơi mà a thấy thích. Với anh, ngắm xe còn thích hơn rất nhiều so với việc học.
- Woa, e có nghe thấy tiếng xe kia không? Tiếng nổ của nó thật là thích
- Xe nào cơ? Em chả thấy tiếng xe nào đặc biệt cả
- Con gà mà, nó đi rồi. Xe dòng xxxx này, đẹp thật. Mà nếu như e có tiền, e sẽ làm gì?
- Em à...uhm... e sẽ đi du lịch, an hưởng cuộc sống. hô hô. Còn anh?
- Anh sẽ mua xe.
- Anh! Tại sao a không để số tiền đó để lập nên sự nghiệp cho riêng mình rồi lúc giàu có rồi mua xe sau. A là con trai chứ đâu phải như em?
- Không thể hoãn cái sự sung sướng đó lại được.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi chỉ xoanh quanh những chiếc xe hơi. Tôi chỉ ngồi nghe a nói về chúng, không phản hồi. Thi thoảng nói sang chuyện khác, a lại cố tình quay trở về.
- Chó Hậu, xe với chả cộ, không nói nữa.
- hí hí, trời tối nhanh nhỉ? Ngồi ở đây thoáng và thích phải không em?
Tôi lạnh sởn hết cả da gà lên rồi. Cố tình ngồi sát vào anh.
- Ngồi lùi ra, cứ sán vào làm gì? - anh nói nhỏ
- Quá thể đáng, lạnh mà.
- Em có biết, mỗi khi a ra đường. A mà thấy đôi trai gái nào ôm nhau hoặc ngồi quấn lấy nhau giữa chốn đông người, a lại chửi "chúng mày cứ làm như một mình chúng mày có người yêu ấy". Thế nên, a cũng không muốn người khác chửi anh như thế. Lạnh thì lấy áo trong túi anh ấy.
- Chó! Cóc cần.
- Chó Hảo! Anh cau mày và nói lại.
zing... zing... chuông đồng hồ ngay trước cửa sân vận động điểm chuông 21h. Vì mai là thứ hai, a phải có mặt tại trường trong tối nay. Nên tôi đưa anh ra bến xe bus ở chân cầu Thăng Long, ở đó bắt xe về trường sẽ tiện và nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, tôi cũng phải về nhà trước 22h theo quy định của anh trai từ khi chuyển sang đây.
Tới bến xe rồi. Tôi chả muốn rời xa anh tẹo nào.
- Em về cẩn thận nhá. Đường này nguy hiểm lắm.
- Anh!
Anh quay lại nhìn tôi và tiến gần lại hôn nhẹ vào má. "Thôi về đi em, trời về đêm lạnh lắm. Lần sau ra ngoài phải mang thêm áo nhá! Lát khi nào về tới nhà thì nhắn tin cho anh"
Tranh thủ lúc đường đang vắng xe, tôi vội quay xe sang đường và không nhìn lại. Tôi cũng không biết anh lên xe lúc nào nữa. Phi thẳng xe về nhà. Vừa đặt chân xuống cửa nhà thì nhận được tin nhắn của anh "em về tới nhà chưa?lạnh không em?A đang đi xe ôm vào trường". Tôi không nhắn lại ngay lúc đó, và chạy vội vào rửa mặt, đường bụi kinh khủng.
Đi đường gió thổi vào mắt khiến tôi buồn ngủ sớm, hai mắt cứ díu cả lại. Suýt nữa thì quên không reply tin nhắn lúc trước của anh.
"Anh về tới trường chưa? Có đói không? Mua tạm gì mà ăn nhá. Em buồn ngủ quá, e ngủ trc đây. Iu anh :-*"
"Anh về được một lát rồi. Uh ngủ đi :-*"
Vậy là một ngày chủ nhật đã kết thúc. Măc dù không đi chơi nhiều, không thể ở bên nhau lâu hơn nhưng với tôi điều đó đã quá hạnh phúc rồi. Tôi chìm sâu trong giấc ngủ với cái miệng vẫn tủm tỉm cười.
Niềm hạnh phúc ấy thường đến với tôi vào ngày cuối tuần (có thể là thứ 7 hoặc chủ nhật hoặc cũng có thể là từ tối thứ 6 đến chiều chủ nhật nếu như Vinh có ở Hà Nội). Mỗi khi ở bên anh, tôi cảm thấy yên bình nhường nào. Đôi khi thấy có lỗi với em Dung. Tuy vậy thì cũng không trách tôi được, tình yêu đến, tôi sao có thể kìm hãm lại được. Sự đan xen giữa niềm vui, hạnh phúc và cảm giác tội lỗi cứ thế mà diễn biến trong tâm trạng của tôi suốt hơn 1 năm.
Cho tới khi anh nói với tôi :"anh và cô bé kia chia tay rồi". Tôi cũng phần nào đoán được lý do tại sao? Vì như trước khi chưa có tôi, những ngày nghỉ a thường xuống Thái Bình thăm em ấy. Nhưng đã mấy tháng nay, tuần nào a cũng xuống với tôi và chỉ nhắn tin cho em ấy là mệt hoặc bận. Khi ấy, cảm giác tôi chính là người phá đi hạnh phúc của anh và cô bé dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Phải chăng đó chỉ là sự giả tạo? Nếu như bình thường thì tôi phải vui mới đúng chứ? Vì hiện giờ trong danh bạ điện thoại của anh chỉ còn duy nhất 1 "LOVE" chứ không phải là "LOVE1 và 2" như trước kia... Tôi đã nghĩ nhiều về vấn đề này và đi đến 1 quyết định mà đôi với tôi nó khó khăn hơn bất cứ chuyện gì tôi đã trải qua.
28/04/2010. Anh xuống Hà Nội gặp tôi trước khi anh về quê nghỉ 30/4 và 1/5. Tôi và anh dành 1 ngày trọn vẹn đi tất cả những nơi tôi và anh muốn đi ở Hà Nội này, ăn những món 2 đứa ưa thích. Đến 20h tôi đưa anh ra bến xe Mỹ Đình và đút vào tay anh một tờ giấy, bên trong có 1 bức ảnh của tôi. "Anh ah! nếu như không còn gặp em. Anh sẽ thấy vui hay buồn? Anh sẽ nhớ tới em chứ?" Đôi mắt của tôi muốn rơi lệ rồi. Nó đã sũng nước.
- Em sao thế? Điên à? Mà cái gì đây?
- Khi nào về tới nhà a hãy mở ra nhé. Đừng để Vinh đọc được nó.
Vừa nói xong  thì còi xe bắt đầu kêu. Xe bắt đầu chuyển bánh.
- Thôi a về đây. Về đi chậm thôi em nhé. Iu em!
Chiếc xe chạy đi cũng có nghĩa là tình yêu của tôi và anh cũng theo đó mà tan biến. Từ ngày đó đến giờ, tôi luôn lẩn tránh anh, mặc dù tôi rất muốn gặp.
Tôi hy vọng anh sẽ mãi nhớ câu cuối cùng tôi viết trong tờ giấy ấy :" Dù sau này, a có yêu ai, có ở bên ai thì anh hãy nhớ rằng: trong một quãng thời gian nào đó của cuộc đời a đã quen và yêu 1 ng con gái. Và người con gái ấy sẽ mãi hướng theo anh, ủng hô anh, động viên anh và yêu anh".

Đã được xem 3489 lần
Sưu tầm bởi: Tửu Ka
Cập nhật ngày 29/03/2011


CẢM NHẬN
co be oi? ngoc qua!
ngoc that do!
Được viết bởi becoi_dangyeu (31/03/2011 - 1:59:31 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha