:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

For get me not! - Thanh Thảo

        Tác giả: Thanh Thảo

Hoa Lưu Ly mang ý nghĩa For get me not! gắn với một truyền thuyết tình yêu bi thương...
Lá vàng khẽ bay trong gió hòa cùng màu giấy cúng lất phất. Mưa bụi nổi lên như lời chào từ giã cuối cùng của mọi người đến Lưu. Anh đã nằm yên nghỉ vĩnh viễn sau lớp đất dày kia để lại một cô bé Ly lặng lẽ sống im lặng trên giường bệnh cùng những kỉ niệm ngọt ngào lẫn đau khổ mà cả hai đã từng có với nhau. Anh cũng để lại một nữ bác sĩ Nhung đau khổ với trái tim tan nát vì mối tình đơn phương đầy mộng tưởng và Nghĩa – người bạn thân thiết, người đồng nghiệp đáng tin cậy của anh.
“Sao cô vẫn chưa tỉnh vậy? Cô còn tính ngủ đến khi nào nữa đây?” – Nhung nấc lên nghẹn ngào, gục mặt xuống giường bệnh của Ly. – “Anh ấy đã đi rồi… xa, rất xa… Anh ấy là kẻ tàn nhẫn, là tên khốn. Anh ấy không thèm nói gì cho tôi biết... trái tim lúc nào cũng chỉ có cô, đến phút cuối cùng cũng vẫn chỉ có một mình cô mà thôi... Tôi chẳng thể nào có được anh ấy... Đây là lá thư anh nhờ tôi gửi lại cho cô… Tôi sẽ đọc cho cô nghe...
Có lẽ khi em nhận được lá thư này thì anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Anh đã nhiễm HIV. Đây là một cái giá phải trả cho những ngày tháng ăn chơi, đua đòi theo nhóm bạn sử dụng heroin và quan hệ bừa bãi. Thật đáng đời anh phải không? Tự mình làm thì tự mình phải chịu thôi. Đã có những lúc anh muốn buông xuôi tất cả, không cai nghiện, không điều trị nhưng lạ lùng thay, những lúc như thế anh thường mơ đến em. Em dịu dàng, ân cần đến bên anh trong những giấc mơ kỉ niệm, tiếp cho anh sức mạnh có thể vượt qua khó khăn để làm lại cuộc đời… Giá như thời gian có thể trôi chậm lại, giá như có thể quay lại mười hai năm trước, giá như em đừng yêu anh, giá như anh đối xử tốt với em hơn… thì giờ đây anh không đau đớn, dằn vặt nhiều như thế này… Nhưng có ai điều khiển được số phận tốt đẹp theo ý mình đâu em nhỉ? Anh biết tất cả đã quá muộn nhưng thật lòng anh vẫn muốn nói với em một câu: “Anh yêu em, thật sự, thật sự rất yêu em.” Vì vậy, mong em đừng bao giờ quên anh nhé…”
Nhung gấp lá thư nhòe nước mắt cùng bó hoa lưu ly Lưu trước khi mất nhờ cô mua đặt bên giường.
Không ai để ý rằng, trên giường, một giọt nước khẽ rơi bên khóe mắt Ly…

“Kìa, trưởng khoa đi công tác về rồi kìa. Người đâu mà tuyệt quá... nhưng hình như anh ấy có vẻ không được khỏe…”
“Này, không đi làm việc mà đứng đây tám này nọ à?” Nhung quát vào đám y tá lộn xộn đang tụm năm tụm bảy nói chuyện. Bệnh viện chứ phải cái chợ đâu mà lúc nào cũng tám tám tám.
“Dạ vâng. Chúng tôi quay lại làm ngay.” Chị y tá trưởng nhanh chóng phân công việc cho các y tá còn lại. Thấy mọi người đã chú tâm vào công việc hơn, Nhung quay bỏ đi nhưng chưa đi được bao xa thì lại thấy họ túm tụm lại nói chuyện.
“Con sư tử ấy dữ quá. Ỷ mình là con gái giám đốc bệnh viện nên lên mặt ta đây thấy ghét.”
“Em nói nhỏ nhỏ thôi. Nó mà nghe được là tiêu cả đám đấy.”
“Sợ gì, em cứ nói to lên đấy. Tự do ngôn luận mà. Nó không là con gái giám đốc thì làm sao từ bác sĩ thực tập nó nhanh chóng được tốt nghiệp và được đưa lên làm trưởng khoa thú y chứ.”
Thật là một đám bất tài vô dụng. Rảnh rỗi quá nên thích tám chuyện về người khác hả? Tấm bằng đại học mà Nhung cầm trên tay chính là thực lực suốt bảy năm ròng rã học tập cực khổ mới có được. Tốt nghiệp thành công với luận án về việc phẫu thuật cho động vật với đường mổ ngắn tránh cho động vật chịu nhiều đau đớn nên cô đã được bổ nhiệm ngay chức trưởng khoa thú y. Vậy mà họ lại nghĩ rằng chỉ nhờ cái danh con gái giám đốc bệnh viện mà Nhung có được vị trí đó sao? Nhung quay ngoắt lại liếc đám y tá một cái. Ngay lập tức, nữ y tá vừa mở miệng chê bai cô vội cụp mắt, cúi đầu xuống lẩn tránh. Hừ, cô không cần tốn nhiều thời gian với lũ hèn nhát, bất tài đó. Cô còn có nhiều việc hơn để làm.

---------------------------------------------------------------------------

“Anh Lưu có mua quà về cho em không?” Nhung ôm chầm lấy Lưu nũng nịu.
“Anh đi công tác chứ có phải đi chơi đâu. Buông anh ra, đừng trẻ con như thế.” Lưu kéo vòng tay Nhung ra, quay trở lại bàn làm việc.
“Xí…” – Nhung lè lưỡi, định trách móc anh vài câu nhưng khi lướt qua món đồ đặt trên bàn, cô đã kịp ngừng lại.
Lườm anh chàng bên cạnh một cái, Nhung nâng bó hoa lên hít ngửi. Anh chàng này thật là, còn làm ra vẻ không thích cô nữa chứ!
“Hoa lưu ly có nghĩa là “for get me not”, dùng để thể hiện một tình yêu chân thật. Rất có ý nghĩa. Cám ơn anh nhé, em thích nó lắm!” Cô cầm bó hoa lưu ly trên tay nâng niu.
“Không. Bó hoa ấy không phải mua cho em đâu. Bỏ xuống đi.”
“Gì? Không mua cho em vậy chứ anh mua cho ai?”
Nhung cáu kỉnh vứt trả bó hoa về vị trí cũ. “Anh mua nó cho ai vậy?”
Lưu cúi xuống nhặt bó hoa lên, vuốt cho thẳng lại, giọng trầm khàn đầy vẻ nín nhịn nói:
“Đó không phải vấn đề mà một bác sĩ thú ý quan tâm. Em nên trở về khoa của mình đi, để yên cho anh làm việc.”
Lưu đẩy người Nhung ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Đáng ghét. Chưa một ai dám tỏ thái độ thế với Nhung cả. Con trai theo đuôi Nhung, muốn tặng hoa cho cô xếp hàng dài kìa. Anh là cái thá gì chứ… Nhung bực bội xoay gót chân quay trở về khoa của mình.
“Á…” – Nhung thét lên. – “Anh làm cái gì vậy? Đi đứng không nhìn đường gì cả. Rủi tôi là bệnh nhân thì sao đây?”
“Xin lỗi. Tôi đang có chuyện gấp. Xin lỗi, gặp sau.” Anh chàng vừa đẩy băng ca trúng người Nhung chạy biến đi trong dòng người vào thang máy.
Không biết hôm nay cô bị trúng tà gì mà đi đâu cũng gặp xui xẻo thế này. Hết bị Lưu chọc tức điên lên thì bị tên này đâm trúng, giờ lại đụng độ tiếp mấy bà tám ban nãy, không còn gì xui hơn.
“Mấy cô đi phụ bác sĩ Nghĩa đi. Anh ấy vừa nhận ca cấp cứu đấy.” Một chị y tá đứng tuổi ra lệnh cho những người còn lại.
“Tội nghiệp bác sĩ. Bận rộn suốt ngày chứ đâu rảnh rỗi như ai kia.” Cô y tá đưa mắt liếc qua phía Nhung.
Nhung giả vờ không nghe không thấy, cô muốn xem đám này có thể tám gì về cô.
“Đúng vậy. Đi qua đi lại nhởn nhơ. Bác sĩ Nghĩa chỉ vô tình đẩy trúng băng ca vào cô ta mà cô ta đã la làng như thể anh ấy làm điều gì đó ghê gớm lắm vậy.”
“Mà thích thiệt nha. Bệnh viện mình toàn bác sĩ đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc ấy. Đặc biệt là khoa nội mình nè. Bác sĩ Nghĩa thì năng nổ, nhiệt tình, lúc nào cũng tận tâm với bệnh nhân, biết quan tâm đến nhân viên… thật tuyệt vời.”
“Nhưng sao bằng trưởng khoa Lưu. Anh ấy có vẻ gì đó rất lãng tử, có phút lạnh lùng, phong độ, nam tính lại là con chủ tịch, sống trong một gia đình danh giá. Như hoàng tử vậy…Đúng là number one!”
Đương nhiên anh ấy phải là number one. Người mà Nhung đã chọn thì chắc chắn chỉ có xếp thứ nhất.
“Ai mà được anh ấy yêu thì đúng là phúc đức mấy đời tu mới có nhỉ?”
“Mấy cô nhìn người còn non nớt quá. Tôi làm việc ở đây trên ba mươi năm rồi. Chuyện gì trong cái bệnh viện này tôi cũng biết hết. Cái anh chàng trưởng khoa ấy không hoàn toàn tốt như mấy cô mơ mộng đâu.”
“Anh ấy có gì không tốt?” Nhung không nén nổi tò mò nữa. Cô tiến đến bên bà Tám – nhân viên lao công của bệnh viện để có thể nghe rõ hơn câu chuyện.
“Không ngờ trưởng khoa Nhung cũng muốn gia nhập hội buôn dưa lê của tụi em.”
“Yên lặng.” Nhung nạt khiến tụi y tá sợ hãi im thin thít. Nhung thật sự rất tò mò về Lưu. Cô mới chỉ biết anh khi cô từ Mỹ du học trở về được chuyển đến bệnh viện bắt đầu làm thực tập sinh. Ngay lần gặp đầu tiên, anh như có phép màu hô biến đánh cắp trái tim và hút mất linh hồn cô, khiến cô chao đảo, ngất ngây. Tuy anh luôn từ chối tình cảm của cô nhưng cô sẽ nhất quyết không bỏ cuộc. Cô muốn biết tất cả về anh…
“Có rất nhiều lời đồn thổi về trưởng khoa Lưu…” Bà Tám từ từ nhắm mắt mường tượng về một quá khứ xa xôi nào đó… “Trước đây khi còn đi học thì trưởng khoa Lưu là một tên ăn chơi trác táng, sống buông thả. Điều đó là chắc chắn vì nhiều người từng là bạn học của anh ta đã nói như vậy. Họ còn cung cấp thêm thông tin rằng bác sĩ Nghĩa chính là bạn thân từ hồi còn mẫu giáo của trưởng khoa Lưu. Tuy thành tích học tập của anh ta đứng đầu trường nhưng có gì đảm bảo khi bạn thân anh ta là một tên không ra gì. Vì vậy tốt nhất là các cô đừng nên mơ mộng quá nhiều về hai con người có cái quá khứ đen tối thế. Ngoài ra, tôi đặc cách tiết lộ cho mấy cô nghe một câu chuyện khác liên quan đến quá khứ của trưởng khoa Lưu…Trong bệnh viện này có một căn phòng đặc biệt mà chỉ có chủ tịch, giám đốc, trưởng khoa Lưu, bác sĩ Nghĩa cùng một số y tá chuyên nghiệp mới được bước vào căn phòng ấy. Theo lời của một trong số các vị y tá trực thuộc khu vực đó thì căn phòng đặc biệt ấy dành để chăm sóc một bệnh nhân nữ bị hôn mê bất tỉnh, trở thành người thực vật do tai nạn giao thông. Người con gái ấy chính là người yêu của trưởng khoa Lưu. Lúc được đưa vào đây thì cô gái ấy chỉ khoảng mười lăm tuổi. Tính đến nay có lẽ cô gái ấy đã ngủ hơn mười hai năm rồi. Mỗi ngày trưởng khoa vẫn đều đặn ghé thăm cô, còn mua cho cô những bó hoa lưu ly xinh đẹp, hằng mong cô có thể tỉnh lại nhưng người yêu bé nhỏ vẫn cứ mãi nằm im bất động…”
“Trưởng khoa chung tình quá… Ngưỡng mộ ghê!”
“Đồ ngốc, chuyện vậy mà mấy cô tin được sao. Nhảm nhí. Tất cả chỉ là những lời đồn đại lung tung. Làm sao mà anh Lưu lại là tên ăn chơi được. Thật tức cười. Không tin nổi... Có quá nhiều mâu thuẫn…” Nhung lắc đầu quầy quậy bỏ đi. Mọi chuyện là bịa đặt đúng không?

---------------------------------------------------------------------------

“Tôi không ngờ căn phòng đặc biệt là có thật.” Nhung tựa người vào thanh cửa trước phòng bệnh đặc biệt.
“Em đến đây làm gì? Xem ra khoa thú y có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ! Nhưng đây không phải chỗ để em chơi đâu.” Lưu đẩy Nhung ra khỏi phòng nhưng chuông báo có cấp cứu đã reo lên khiến anh hốt hoảng vội chạy đi, không quên dặn Nghĩa canh chừng không cho Nhung vào phòng.
“Hứ, làm gì mà bí mật như có của quý gì bên trong ấy.” Nhung lén thò đầu vào cánh cửa nhìn xem ai đang nằm bên trong. Một cô gái gầy gò, xanh xao, bé nhỏ, thân hình chỉ còn da bọc xương, trên người đầy ống dẫn và kim tiêm đang nằm bất động trên giường. Nhìn cô bé tàn tạ như người chết khô nhưng nhan sắc thì có vẻ không bị phai tàn mấy. Có lẽ trước đây là một cô gái rất xinh đẹp.
“Tôi không muốn dùng bạo lực với con gái. Đề nghị cô ra ngoài.” Nghĩa đẩy Nhung ra khỏi căn phòng.
“Ai vậy?” Nhung tò mò ngoái lại nhìn một lần nữa, hỏi.
“Em gái tôi...” – Nghĩa chau mày nhìn cô gái trước mặt, giọng cảnh cáo. – “... và cũng là bạn gái của trưởng khoa Lưu.”
Dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng anh có cảm giác không ưa cô tiểu thư tính tình con nít này.
“Em gái anh thì được nhưng bạn gái anh Lưu thì không?” Nhung bực bội chỉnh sửa.
“Sao? Thật trẻ con! Cô không có cơ hội chen giữa hai người đó đâu. ” Anh lạnh lùng nói, không thèm nhìn vào mặt người đối diện. Trực giác của anh đúng là hoạt động rất tốt. Anh sẽ không để cô gái khó ưa này xen vào chuyện tình không lối thoát của em gái anh đâu.
“Tôi trẻ con? Tôi đã 28 rồi đấy! Đừng có coi thường. Sao tôi không có cơ hội chen giữa họ? Anh tính thay em gái anh làm mất niềm tin nơi tôi chứ gì?” Nhung lên mặt thách thức.
“Tôi chỉ đang muốn giúp cô không yêu trong vô vọng thôi. Cô đã nghe kể chuyện này chưa?”
“Gì? Lại kể chuyện à? Nhân viên bệnh viện này người nào người nấy đều có vẻ thích kể chuyện nhỉ?” Cô bĩu môi lộ vẻ khinh thường.
Nghĩa không thèm để ý câu châm chọc ấy, trầm giọng thuật lại một khoảng đen trong cuộc đời mình.
“Năm tôi học có một chàng trai nổi tiếng quậy nhất trường nhưng vì là gia đình danh giá nên mọi việc xấu của hắn đều được bưng bít một cách kín kẽ. Tôi làm bạn với hắn từ bé, lớn lên cũng theo hắn đi vi vu. Vì vậy, hắn như thế nào, tôi hiểu rõ nhất. Sinh trưởng trong gia đình giàu có, lại được nâng niu thái quá nên hắn vô cùng ngang ngược, bá đạo, không coi ai ra gì và rất khinh người.” – Nghĩa ngừng một chút, đưa mắt nhìn Nhung. – “Có vẻ giống cô lắm đấy.”
“Muốn thành con cú với hai mắt bầm thì cứ nói với tôi một tiếng nhé?!” – Nhung đưa nắm đấm lên dọa dẫm – “Người anh đang kể không là anh Lưu đấy chứ?”
Nghĩa không trả lời, tiếp tục câu chuyện...
“Ngày nào cũng quán bar, hộp đêm, đường đua, những trận đánh chém trong thế giới giang hồ... không nơi nào là không có mặt chúng tôi. Tất cả như có ma lực, khiến chúng tôi không tài nào dứt bỏ. Cho đến khi bạn gái tôi chết vì dùng ma túy quá liều, tôi mới thực sự tỉnh ngộ! Là bạn thân, tôi cũng không muốn hắn sa lầy như vậy nên đã khuyên can nhưng hắn chỉ xem như gió thoảng bên tai. Tôi chỉ còn cách đứng ngoài, bất lực nhìn hắn càng ngày càng lấn sâu vào tội lỗi. Nhưng dường như thượng đế hiểu được sầu não của tôi nên người đã phái một thiên thần đến thay tôi vực hắn dậy khỏi vũng lầy tội lỗi. Đó chính là đứa em gái bé bỏng đang nằm đây của tôi... đứa bé gái hiền lành, tốt bụng, xinh đẹp lại giỏi giang... hoàn toàn không đáng để nằm bất động mãi như thế này!”
Nghĩa vục mặt đấm lên tường, gằn giọng.
“Có lẽ vì con bé quá thuần khiết và thánh thiện nên mới có thể yêu một tên khốn như hắn. Tôi biết hắn sẽ làm tổn thương con bé nên ra sức ngăn cản, có điều, con bé lại bướng bỉnh không nghe, cứ một mực lao vào. Con bé tuy thân thể yếu ớt nhưng ý chí lại mạnh không ngờ. Tôi không còn cách nào khác đành chấp nhận để con bé quen hắn. Và như thế, tôi đã đem em gái tôi lên đặt cược cho ván cờ về nhân cách của hắn. Không ngờ hắn nhất quyết chà đạp đến cùng niềm tin của tôi nơi hắn. Hắn đã làm chuyện bỉ ổi với em gái tôi. Đối với hắn, con bé chỉ là một món đồ chơi chán có thể vứt, là một món ăn dùng để thay đổi khẩu vị. Mặc dù vậy, em gái tôi vẫn một lòng yêu hắn, chịu đựng, chờ đợi hắn hồi tâm chuyển ý. Cho đến khi em gái tôi nói với hắn chuyện con bé đã có thai, hắn một giọt nước làm tràn ly, lạnh lùng cười nhạo, chà đạp, sỉ nhục con bé thậm tệ và nhất quyết không chịu thừa nhận đứa con. Gia đình tôi xét về mọi mặt đâu có kém gia đình hắn chút nào, làm sao lại để em gái tôi chịu nhục như vậy?! Hắn đã chạm đến giới hạn cùng cực sự chịu đựng của tôi. Nếu không cho hắn một bài học, trả hận thay con bé thì tôi không thể nào yên ổn với lương tâm của mình. Nhưng tôi không thể để con bé biết mọi kế hoạch vì con bé vẫn chưa chịu từ bỏ tình cảm đối với hắn. Nó còn nói sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe để sinh một đứa con khỏe mạnh cho hắn. “Một người được làm cha sẽ thay đổi phải không?” Tôi nhớ rất rõ ánh mắt cùng nụ cười ngây thơ của con bé khi ấy. Trông nó thật sự giống một thiên thần từ trên trời giáng xuống. Thấy nó vậy, tôi làm anh lại càng xót xa hơn... Ngày tôi dẫn người đến tìm tên khốn ấy tính sổ, không hiểu vì sao con bé biết được đòi chạy đến ngăn cản. Nhưng chưa kịp đến nơi, nó đã ngất xỉu. Khi tôi kéo tên tội đồ ấy đến bệnh viện thăm em gái tôi, bác sĩ báo con bé đã sảy thai. Do cơ thể nó vốn dĩ yếu ớt, lại còn quá nhỏ để có thể làm mẹ nên đứa bé đã chết ở bên trong bụng. Đó là thực sự là một cú shock với tất cả chúng tôi. Con bé phát điên lên. Trong cơn hoảng loạn, nó chạy ra đường và bị ô tô đâm trúng…”
“Vậy là cô ấy đã ngủ hơn mười hai năm nay. Các anh chữa trị kiểu gì vậy? Đã dùng các phương pháp gây shock kích thích nạn nhân tỉnh lại chưa? Tình trạng của cô ấy không nên kéo dài mãi như thế... Hức... hức...”
Nhung tức tối hét. Hai bàn tay cô run lại nắm chặt lấy cô áo người đối diện. Nước mắt phẫn uất, thương cảm thay cho số phận người con gái đang nằm thoi thóp trên giường bệnh nhạt nhòa trên gương mặt Nhung.
Đúng là ông trời ghen ghét với người con gái tốt này mà... Sao nhẫn tâm để cô ấy phải hứng chịu những chuyện đau lòng như thế chứ?
“Cô nghĩ tấm bằng của chúng tôi là để xếp máy bay giấy chơi sao?” – Nghĩa đau khổ nói. – “Chúng tôi đã thử đủ mọi cách nhưng con bé vẫn không chịu tỉnh. Có lẽ nỗi đau mà nó gánh chịu quá lớn khiến nó không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.”
“Nhưng cô ấy đã làm nên kỳ tích. Anh ấy đã thay đổi. Vì cô ấy. Dù trước kia anh ấy có thể không có chút tình cảm gì với cô ấy nhưng bây giờ tôi dám khẳng định với anh rằng anh ấy rất yêu cô ấy.” – Nhung biện minh thay cho Lưu.
“Tôi biết. Nếu hắn không thay đổi thì cô nghĩ hắn sẽ yên với tôi sao? Tôi và hắn có thể như bây giờ sao? Nhưng con bé vẫn chưa biết được điều ấy...”
Nhung không nói gì trả treo lại Nghĩa. Cô đang miên man với những dòng suy nghĩ riêng tư của mình. Cô sẽ không đeo bám Lưu nữa. Không phải vì hình ảnh một con người hoàn mỹ trong cô sụp đổ mà bởi vì cô hiểu, dẫu cô có đeo bám anh chặt đến đâu thì cũng không thể nào chiếm được trái tim vốn đã đầy ắp hình ảnh của Ly trong anh. Như lời Nghĩa nói, cô thật sự không thể tìm ra được kẽ hở nào giữa họ để mà chen vào …

---------------------------------------------------------------------------

“Ly à, anh mang hoa lưu ly mà em thích nhất đến đây nè. Chúng rất đẹp. Thật đáng tiếc cho em khi không được nhìn ngắm chúng. Nếu tiếc quá thì dậy đi nào, cô bé?!”
Ly vẫn nằm im, không chút động tĩnh gì cho thấy tình hình của cô có vẻ khả quan hơn.
“Ngốc ơi.” Lưu khẽ đặt môi hôn nhẹ lên trán Ly. “Xin lỗi em… Anh không thể ở bên em chăm sóc cho em được nữa rồi… Cứ luôn miệng gọi em ngốc nhưng có lẽ thực ra kẻ ngốc chính là anh! Vì sự ngu ngốc và nông nổi của mình, anh đã làm khổ cả một đời em, hại em ra ra đến nông nỗi này… Anh thật lòng xin lỗi em… Ngàn lần xin lỗi...”
Lưu nắm chặt đôi bàn tay gầy của người yêu, thì thầm bên tai:
“Anh phải lén em đi gặp con trước đây. Em ở lại nhanh chóng tỉnh và sống thật tốt… sống thay cả phần của anh và con, em nhé! Anh phải đi đây… đi trả lại tất cả những gì mà anh đã làm sai… Tạm biệt em…”

---------------------------------------------------------------------------

Lá vàng khẽ bay trong gió hòa cùng màu giấy cúng lất phất. Mưa bụi nổi lên như lời chào từ giã cuối cùng của mọi người đến Lưu. Anh đã nằm yên nghỉ vĩnh viễn sau lớp đất dày kia để lại một cô bé Ly lặng lẽ sống im lặng trên giường bệnh cùng những kỉ niệm ngọt ngào lẫn đau khổ mà cả hai đã từng có với nhau. Anh cũng để lại một nữ bác sĩ Nhung đau khổ với trái tim tan nát vì mối tình đơn phương đầy mộng tưởng và Nghĩa – người bạn thân thiết, người đồng nghiệp đáng tin cậy của anh.
“Sao cô vẫn chưa tỉnh vậy? Cô còn tính ngủ đến khi nào nữa đây?” – Nhung nấc lên nghẹn ngào, gục mặt xuống giường bệnh của Ly. – “Anh ấy đã đi rồi… xa, rất xa… Anh ấy là kẻ tàn nhẫn, là tên khốn. Anh ấy không thèm nói gì cho tôi biết... trái tim lúc nào cũng chỉ có cô, đến phút cuối cùng cũng vẫn chỉ có một mình cô mà thôi... Tôi chẳng thể nào có được anh ấy... Đây là lá thư anh nhờ tôi gửi lại cho cô… Tôi sẽ đọc cho cô nghe...
Có lẽ khi em nhận được lá thư này thì anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Anh đã nhiễm HIV. Đây là một cái giá phải trả cho những ngày tháng ăn chơi, đua đòi theo nhóm bạn sử dụng heroin và quan hệ bừa bãi. Thật đáng đời anh phải không? Tự mình làm thì tự mình phải chịu thôi. Đã có những lúc anh muốn buông xuôi tất cả, không cai nghiện, không điều trị nhưng lạ lùng thay, những lúc như thế anh thường mơ đến em. Em dịu dàng, ân cần đến bên anh trong những giấc mơ kỉ niệm, tiếp cho anh sức mạnh có thể vượt qua khó khăn để làm lại cuộc đời… Giá như thời gian có thể trôi chậm lại, giá như có thể quay lại mười hai năm trước, giá như em đừng yêu anh, giá như anh đối xử tốt với em hơn… thì giờ đây anh không đau đớn, dằn vặt nhiều như thế này… Nhưng có ai điều khiển được số phận tốt đẹp theo ý mình đâu em nhỉ? Anh biết tất cả đã quá muộn nhưng thật lòng anh vẫn muốn nói với em một câu: “Anh yêu em, thật sự, thật sự rất yêu em.” Vì vậy, mong em đừng bao giờ quên anh nhé…”
Nhung gấp lá thư nhòe nước mắt cùng bó hoa lưu ly Lưu trước khi mất nhờ cô mua đặt bên giường.
Không ai để ý rằng, trên giường, một giọt nước khẽ rơi bên khóe mắt Ly…

Đã được xem 2509 lần
Sưu tầm bởi: codaicrazy15
Cập nhật ngày 25/04/2011


CẢM NHẬN
(^.^)
Hjj Mình vừa viết tiếp 1 câu chuyện về 1 loài hoa nữa. Lần này là Tử Đinh Hương bé nhỏ!!!Hy vọng mọi ng ủng hộ. Mới đặt lại tựa đề là Tử Đinh Hương. Sẽ cố gắng hoàn thành sớm!!!Fighting!!!
Được viết bởi codaicrazy15 (06/05/2011 - 11:26:15 PM)
Cám ơn
Mình là Thanh Thảo. Cám ơn các bạn đã yêu thích câu chuyện của mình. Thật sự vui vì được kết bạn với các bạn. Nick của mình là vua_mao_hiem_1510. Mình còn một số câu chuyện khác, hy vọng các bạn cũng sẽ yêu thích nó như câu chuyện này. Cám ơn các bạn rất nhiều.
Được viết bởi codaicrazy15 (01/05/2011 - 6:12:05 PM)
sao có những điều vô lý đến thể?
một con người ăn chơi xa dọa như lưu và nghĩa mà có khả năng học đến mức ấy sao? trong 1 bệnh viện mà có cả khoa thú y nữa sao? câu chuyện làm t rơi nc mắt, nhưng rù sao thì nó cũng chỉ là chuyện thui! có quá nhiều tình tiết vô lý nhưng nó thục sự làm tôi cảm động bởi câu chuyện tình yêu đó!
Được viết bởi becoi_dangyeu (01/05/2011 - 12:58:06 AM)
Thank tác giả
Cảm ơn tác giả đã vì đã cho heocon thấy được những điều thật lớn lao trong tình yêu_Heo con chúc tác giả được nhiều niềm vui và luôn hạnh phúc trong tình yêu nha! Mong làm quen với tác giả qua nick thuychung_thuychung10 hoawcj email [email protected]
Được viết bởi heocon10c8 (30/04/2011 - 6:44:20 PM)
Hoa lưu ly_For get me not
Thật lãng mạn và cảm động tại sao Lưu lại chết và tại sao Ly lại không tỉnh. Có phải khi yêu những tình yêu tan vỡ là tình yêu đẹp. Nhũng giọt nước mắt trên khéo mắt Ly đã tuôn trào... Nếu có một kết cuộc khác tôi hy vọng Ly sẽ tỉnh và Lưu sẽ không mắc căn bệnh thế kỷ đó. Thật đáng thương cho một mối tình tuyệt vọng. Lưu Ly_For get me not
Được viết bởi heocon10c8 (30/04/2011 - 6:41:41 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha