Lần cuối để em nói: Em nhớ anh!
Tác giả: Natalie
|
Tình cờ mình thấy nhau trên con đường
Người mà em nhớ thương từ lâu lắm
Giờ tim em chẳng biết phải nên vui hay nên buồn
........ |
Tình cờ mình thấy nhau trên con đường
Người mà em nhớ thương từ lâu lắm
Giờ tim em chẳng biết phải nên vui hay nên buồn
Vì ngày xưa anh đã bỏ em mà đi !
Ngồi bên anh chẳng biết phải nói gì
Dù lòng em có bao điều muốn nói
Từ ngày anh bỏ đi lòng em đau đến điên dại
Những lúc này em chẳng biết phải làm sao !
Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi
Dù bao đêm mình em khóc nước mắt rơi cũng vì anh
Phải cười lên để anh thấy em đang vui trong lòng
Làm sao biết em đau đến thế nào
Buồn hay vui dẫu sao cũng không thay đổi được gì
Vài giây nữa là anh sẽ đứng lên đi xa thật xa
Buồn hay vui dẫu sao cũng không thể giữ anh lại
Anh đi rồi em vẫn cứ ngồi chờ anh .
Uhm….Hôm nay em là như vậy đó. Nhưng không phải là tình cờ gặp lại anh, mà là một sự sắp đặt trước. Em được mời đi đến buổi họp mặt mà em biết chắc chắn sẽ có anh. Em đã cân nhắc mình rất nhiều giữa sự lựa chọn đi hay từ chối, nhưng rồi….em cũng đi, bởi em muốn biết anh sống thế nào, anh có còn nhớ đến em không, và hơn hết cả, là vì....em nhớ anh.
Đến trước cửa nhà anh…..
Em hồi hộp đến nỗi tim như muốn ngừng đập, lòng ngực em bắt đầu thấy khó thở, đầu óc em trở nên trống rỗng, em không thể nghĩ được khi gặp anh, em sẽ làm gì, nói gì, và thái độ như thế nào.
Rồi….
_ Thôi tui ở nhà ngủ cho sướng, ông chở nó đi đi !
Giọng nói quen thuộc với em biết dường nào phát ra từ trong căn nhà mà e đang đứng đợi. Nhói. Lòng ngực em bắt đầu đau nhói, nhưng em bất lực, em không thể làm gì hơn được. Đáng lẽ ra em phải biết trước kết quả này chứ, không có gì là bất ngờ.
15 phút sau…..
Rồi anh cũng bước xuống, dẫn xe ra và đi cùng chúng em. Em bước lên xe một người được gọi là bạn của anh, anh không nói với em lời nào. Suốt một chặng đường, anh chỉ chạy song song để trò chuyện cùng bạn, với anh, em như một kẻ vô hình. Lâu rồi mình không gặp, anh vẫn vậy, không có gì thay đổi cả. Em chỉ dám quay lại nhìn khi anh đã chạy vượt lên trước mặt - nhìn anh, nhìn cả chiếc xe mà em đã từng được anh chở đi khắp cái Sài thành này.
_ Kiếm cái gì ăn sáng đi ông, tui đói bụng quá. – giọng anh có vẻ khó chịu.
_ Uhm.
Dừng lại ở một quán bún, chỉ em và anh bước vào, còn người ấy chạy đi đón bạn. Ngồi đối diện với anh, em không thể diễn tả được cảm giác của em như thế nào nữa. Đã bao lâu rồi mình không được ngồi với nhau như vậy anh nhỉ. Nhưng giờ đây, em chỉ muốn khóc thét lên thật to, 2 chúng ta như 2 kẻ xa lạ, chẳng nhìn mặt nhau, chẳng nói với nhau lời nào. Tim em nhói, mắt em rưng rưng. Em cố nén lại rất nhiều, em không cho phép mình yếu đuối trước mặt anh.
Mãi cho đến khi chủ quán đem đồ ăn ra, anh mới mở đầu cuộc nói chuyện:
_ Dạo này còn chơi game không ?
_ Còn chứ, em lúc nào mà không chơi. Nhưng em lại không thấy anh?
_ Uhm, bỏ cũng lâu rồi, dạo này bận quá.
…………………….
Câu chuyện cứ thế kéo dài. Càng nói cứ như là em đang tự xát muối vào trái tim mình vậy. Những câu nói trổng không không một lời xưng hô, những cái nhìn bâng quơ không bao giờ hướng về phía em.
Khoảng thời gian không còn anh nữa, em luôn nghĩ mình rất mạnh mẽ. Em gặp anh không nhiều, quen anh cũng không lâu, tất cả những gì thuộc về chúng ta đều được định nghĩa qua 3 từ: “không rõ ràng”. Em mơ hồ về tất thảy những gì thuộc về anh. Chính những cái sự mơ hồ đó càng làm em tò mò về con người anh, rồi nó lại càng làm em không thể quên anh được. Em thích anh từ lúc nào rồi. Nhưng….chỉ là thích thôi.
Chẳng lẽ khi ở bên em, anh không có một chút cảm giác gì sao anh, với em, không có gì đáng để đọng lại trong anh sao,. Rồi những lúc mình ở trên tầng cao nhất của một quán nước trò chuyện, những lúc em và anh trú mưa đùa giỡn cùng nhau…..chỉ là do em tự tưởng tượng ra sao anh. Rất nhiều câu hỏi em muốn hỏi anh, em muốn nói cho anh biết, em nhớ anh biết dường nào, nhưng rồi miệng em cứ cứng lại theo từng tiếng nấc không thành lời. Anh lạnh lùng đến đỗi em chưa từng nghĩ tới, ánh mắt anh vô cảm đến mức khiến tim gan em quặn thắt lại.
Suốt buổi, em không dám nói gì, chỉ biết ngồi nhìn anh. Em nhớ anh từng nói, máu anh xấu, anh uống bia không được, uống tí xíu là mặt đỏ lên hết à. Vậy mà lúc này đây, 2 lon, rồi 3 lon…. Em lo cho anh không thể chạy xe về được, nhưng anh thì cứ dửng dưng không quan tâm. Nhìn anh mà lòng em thấy khó chịu. Đến khi không chịu được nữa, em phải xin phép ra về, đó cũng là lúc em không thể cầm được nước mắt nữa. Em khóc nghẹn sau lưng người đàn ông tốt với em hơn anh.
Về đến nhà, em không quên nhắn tin cho anh, dặn anh đừng uống quá nhiều, vì sức khoẻ anh không tốt. Rồi xế, rồi chiều, rồi tối, em cầm suốt điện thoại trên tay cũng không thấy 1 tin nhắn reply hiển thị tên anh. Cám ơn anh về những kỉ niệm của 2 chúng ta, và có lẽ, em cũng phải tập chấp nhận khi 2 ta trở thành “2 người xa lạ”, vì với anh, mọi thứ đã kết thúc từ rất lâu rồi ./.
Đã được xem 4213 lần
Sưu tầm bởi: hoangvanbang109
Cập nhật ngày 20/03/2013
CẢM NHẬN |
yêu em thầm lặng |
lặng nhìn em cùng với một người không còn yêu em tim anh nhu tan vỡ nhưng anh vẫn cố gắng lắng đọng và tìm cách giúp em gần gũi với người mà em đang yêu.tren nụ cười a che đậy tất cả. anh chỉ cần nhìn thấy em dược vui và hanh phúc thoi em ak. anh chiu thiệt thòi về mình một chút cũng không sao. chỉ mong sao em có được hạnh phúc mỹ mãn.
|
Được viết bởi
hoangvanbang109
(17/04/2013 - 1:35:17 PM) |
|
yêu em thầm lặng |
lặng nhìn em cùng với một người không còn yêu em tim anh nhu tan vỡ nhưng anh vẫn cố gắng lắng đọng và tìm cách giúp em gần gũi với người mà em đang yêu.tren nụ cười a che đậy tất cả. anh chỉ cần nhìn thấy em dược vui và hanh phúc thoi em ak. anh chiu thiệt thòi về mình một chút cũng không sao. chỉ mong sao em có được hạnh phúc mỹ mãn.
|
Được viết bởi
hoangvanbang109
(17/04/2013 - 1:27:30 PM) |
|
|
|