Đã qua rất lâu rồi thời áo trắng mộng mơ, cái thời mà mỗi chiều anh đề đạp xe về phía em, chỉ như thế mà ko dám nói một câu gì...và rồi em đã yêu anh.Nhưng tình yêu ấy đến với em thật ngắn ngủi cũng như hạnh phúc mà em nhận từ tình yêu của anh cũng thật mong manh, đến nỗi em cứ ngỡ chúng tựa hồ như một giấc mơ, một giấc mơ mà khi tỉnh dậy em cứ mãi chìm đắm trong sự mộng mị, còn anh đã mãi xa rồi_rất xa.
Sau những ngày đón đưa, những buổi hẹn hò , những lời mật ngọt và cả những câu thề thốt, em là của anh.Em đã yêu anh bằngi tình yêu đầu đời với tất cả sự ngây dại của trái tim. Em đã tin tuyệt đối vào anh như những đứa trẻ tin vào những vị tiên trong truyện cổ nhưng tất cả đều không có thật...và thật đáng sợ là đến bây giờ_sau 10 năm yêu nhau em mới nhận ra điều đó.
Bây giờ sau những kỉ niệm anh dành cho em , anh lại phủ nhận tất cả để lao vào chốn hư vô_nơi mà bóng đen bao trùm tất cả.Anh bảo rằng em hãy quên anh đi, cuộc sống của anh vốn ko hợp với em .Em vẫn biết điều đó, từ rất lâu rồi, nhưng vì yêu anh em đã tự dặn lòng là phải cố gắng lên. Nơi anh đến là phù du, là đêm tối và như thế anh sẽ lạc đường và rồi anh sẽ lại quay về, và em sẽ mãi là bến đợi.
Nhưng anh ko muốn thế, anh ko muốn em lãng phí tuổi xuân vì anh, và rồi anh làm tất cả để tim em đau, để lòng em tan nát : anh xua đuổi ,anh trốn chạy em, anh dùng người phụ nữ khác để làm tổn thương em. Em ko biết tất cả những gì anh làm là để em ghét bỏ và quên anh đi hay thật sự anh đã ko cần em nữa. Nhưng anh ơi, dù như tthế nào em vẫn ko thể quên, nơi con tim dại khờ vẫn còn chỗ cho anh, vẫn đợi chờ ngày anh trở lại. Cuộc chơi nào rồi cũng sẽ tàn thôi, và em tin ở anh. Nơi cuối còn đường vẫn còn có em chờ anh, sẽ mãi chờ anh vì chính nơi này anh đã từng đứng đợi em.
Dù anh có quay lại hay sẽ mãi rong chơi thì em vẫn mãi yêu anh, cho đến lúc chết em vẫn sẽ chỉ yêu một người, là anh đó Khanh ơi!