Nên sự ra đi lần này củ a em khiến anh đau đớn, chẳng khác gì mất đi phần nào mạng sống. Anh nhiều lần muốn quên đi hình bóng của em nhưng điếu thất bại, vì quá khứ đã dày đặc chiếm gần hết tâm trí anh. Em là quá khứ của anh, nên nó cứ bám theo anh mãi mãi. Anh còn nhớ chúng mình quen nhau vào một buổi chiều Cali nóng bức , anh loay xoay tìm Parking để đậu xe thì bất ngờ va chạm vào em . Sự va chạm tình cờ này đã bắt nguồn cho một tình yêu chớm nở. Sau đó chúng mình đã đưa nhau đi . Em nói là không bao giờ quên anh . Anh hoàn tòan tin lời em , tin mọi việc làm của em . Cứ mỗi đêm là anh call lại nói chuyện, để em hiểu anh trước sau như một, không bao giờ xa em và sẽ hy sinh tất cả vì em. Cho đến một hôm, vì lâu anh call lại cho em mà không thấy em trả lời, anh vội vã chạy đến nhà em mà không kịp báo trước. Lúc đó trời đã gần khuya , anh bước vội vã , bất chợt một cặp trai gái đang cười đùa bước tới , cái bóng dáng thân quen của người con gái đó mà anh không thể nào lầm được. Đó chính là em! Giây phút đó thật phũ phàng , anh đã hiểu thế nào là đau thắt tâm can. Bước những bước nặng nề và mệt mõi , anh bước quay về với tâm trạng tuyệt vọng. Đêm đó anh đả không ngủ được và hình bóng của em đi cùng với một người trai trẻ mà anh có lẽ sẽ khó mà quên được. Mọi sự đã rồi , anh còn biết nói gì hơn?? Nhớ lại câu nói của chúa Jesu trước lúc bị đóng đinh vào Thánh giá: " hảy tha thứ cho họ" . Đúng vậy , sau nhiều đêm trằn trọc anh đã tha lỗi cho em! Sau này vào nhứng lúc hoàng hôn, anh đã không còn chờ sự xuất hiện của em , không vội vã lái xe nhanh về nhà để được gọi phone cho em , vì tất cả đã đi qua.
Anh tin là điều gì đến sẽ đến và điều gì cần quên thì tất sẽ quên , xin đuợc hôn em lần cuối Kenny của em