Tôi biết mình đã sai, ngàn lần có lỗi với anh. Mới ra trường, là một cô gái quá ngây ngô và thơ dại trong tình yêu. Tôi gặp anh và rồi sự nhiệt tình, chân thành của anh đã làm con tim nhỏ bé của tôi rung động. Tôi là giáo viên tiếng Anh nên ngoài việc đi dạy ở trường, buổi tối tôi còn đi dạy thêm ở trung tâm. Anh thường xuyên đến nhà đưa đón tôi đi dạy, tôi đã thực sự rung động trước điều đó. Nhiều hôm anh phải đi làm tối nhưng vẫn rất nhiệt tình đưa đón tôi. Tôi thương anh vô cùng. Thế rồi chúng tôi cũng yêu nhau, anh phải rất can đảm mới nói được lời yêu tôi.
Ngày hôm đó tôi còn nhớ ngày 19/11, khi là một cô gái 23 tuổi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là một nụ hôn ngọt ngào. Tôi đã thực sự biết được cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc và ngọt ngào của những nụ hôn, của sự nồng ấm anh dành cho tôi. Gia đình anh và cả anh đều muốn chúng tôi làm đám cưới ngay trong năm đó. Tôi thực sự chưa hề nghĩ đến chuyện này. Mặc dù yêu anh, nhưng là một cô gái còn quá trẻ như tôi nên tôi nhất định không đồng ý. Tôi biết bố mẹ anh rất yêu quý tôi, họ ca ngợi tôi hết lời, thường xuyên kể về tôi với nhiều người xung quanh. Tôi biết mẹ anh rất quý tôi, và tính bà thật thà nên mới vậy. Nhưng tôi vẫn hết sức không thích điều đó. Tôi thấy sợ khi nghĩ đến mẹ anh. Nên tôi đã đề nghị là chúng tôi chia tay, vì tôi nghĩ rằng mình không hợp với bà, những lúc anh đi làm xa vắng nhà, tôi phải ở nhà với bà, tôi thấy sợ. Và hôm đó tôi đã khóc khi chia tay với anh. Nhưng rồi sau đó tôi không thể chia tay được vì tôi thấy thương anh quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi tôi yêu anh hay chỉ là thương anh? Tôi hứa năm tới chúng tôi sẽ làm đám cưới. Thực sự cứ nghĩ đến chuyện lập gia đình là tôi thấy rất lạ, rất không quen, vì tôi còn quá "nhỏ" mà.
Nhưng mọi chuyện đã thực sự thay đổi, ngày đó tôi nhớ, ở lớp học tiếng Anh tôi dạy có một anh hơn tôi 4 tuổi. Tôi thực sự cũng không có ấn tượng gì với anh học sinh này. Và rồi anh ấy làm tôi shock khi đứng trước lớp góp ý về cách dạy của tôi, thế rồi từ lần đó tôi rất ấn tượng với người đó. Rồi vì một lý do nào đó rất đặc biệt anh có số di động của tôi và cả số nhà nữa. Anh gọi cho tôi, xin lỗi vì chuyện hôm trước. Đâu chỉ có thế, anh đã đi theo tôi về nhà vào đúng ngày 20-10, hôm đó người yêu tôi không đón tôi được vì anh ấy phải đi làm. Tôi thực sự thấy sợ anh học sinh này. Từ hôm đó tôi không dám gọi anh trả lời câu hỏi, không dám nhìn về phía anh. Anh vẫn cứ gọi điện, nhắn tin và tôi hầu như không nhắn lại. Rồi một lần tôi đã quyết tâm gặp anh và nói cho rõ tôi không thích anh, anh hãy đừng nhắn tin hay gọi điện cho tôi, tôi đã có người yêu rồi. Nhưng nói thật trong tôi không hiểu sao rất hay nghĩ về anh. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã nhận lời yêu một người quá tuyệt rồi, tôi không muốn làm tan vỡ tình yêu của chúng tôi và tôi đã cố gắng lạnh nhạt với anh học sinh đó. Thế rồi không hiểu sao thứ tình yêu mù quáng đó cứ nảy nở, tôi bắt đầu thấy hứng thú với những cuộc nói chuyện với người đó. Chúng tôi buôn chuyện rất lâu, người đó nói những lời nói rất ngọt ngào và dễ nghe. Điều đó khiến tôi cảm thấy còn rất thiếu ở người yêu mình.
Và rồi tôi thấy tôi chỉ thương người yêu tôi, đó không phải là tình yêu, tôi đã nghĩ là vậy. Tôi đã chủ động chia tay với anh để có thể tự do đến với người đó. Tôi thậm chí đã quỳ gối trước mặt người yêu tôi để xin anh hãy quên tôi đi, hãy rời xa tôi, đừng nghĩ đến tôi. Anh đã khóc rất nhiều trước mặt tôi. Nhưng tôi thấy mình quá nhẫn tâm khi không rơi một giọt nước mắt nào. Khi chia tay anh, tôi thấy rất buồn, lúc anh về tôi đã khóc rất nhiều vì thương anh, vì thấy mình quá nhẫn tâm. Và rồi tôi đã đến với người đó, đến với tình yêu mà tôi nghĩ rằng đó mới là tình yêu thực sự. Nhưng rồi thực trớ trêu người tôi tin tưởng tuyệt đối lại là một kẻ đa tình hay đúng hơn theo tôi nghĩ là một girl-collector. Tôi thấy đau khổ khi nhận ra điều đó. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, tôi là kẻ thất bại trong tình yêu. Khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Tôi đã không biết nâng niu và giữ gìn những gì tôi có, mà đi tìm tình yêu và hạnh phúc ở nơi xa lắm. Đã nhiều lần người yêu cũ của tôi, anh ấy cầu xin tôi hãy quay về với anh ấy, tôi đã từng quay lại nhưng vẫn hờ hững vì hi vọng người kia sẽ quay lại. Tôi đã không biết nâng niu và trân trọng tình yêu. Thế rồi tôi nói sự thật với anh và mong anh tha thứ, nhưng chắc anh khinh ghét tôi nên không thể tha thứ cho tôi. Thậm chí anh còn nói dối là anh đã có người yêu mới, nhưng tôi biết anh vẫn cô đơn và không thể tha thứ cho tôi. Dù có van xin anh cho tôi gặp anh một lần để nói chuyện cũng không thể. Anh không tha thứ cho tôi. Tim tôi nhói đau khi nhận ra mình là kẻ quá nhẫn tâm, tự đánh mất tình yêu của mình, tự giết chết trái tim mình. Tôi thấy mình đáng phải trải qua thời gian này, cô đơn, dày vò, và ân hận. Nhiều lúc tôi chợt thấy đau nhói khi nghĩ rằng người yêu tôi cũng đang phải trải qua thời gian khắc nghiệt này. Tôi chỉ muốn nói rằng trái tim tôi đã quá lầm lỗi, tôi đã sai và tất cả là do tôi.
Anh ơi, ngàn lần xin lỗi anh. "Hối hận muộn màng..." - lời bài hát làm tôi thấy day dứt và nhớ anh vô cùng, mong anh sẽ tìm được người đáng để anh yêu, mặc dù chỉ nghĩ đến chuyện đó là đã làm trái tim tôi tan nát, vì tôi biết rằng tôi thực sự yêu anh. Vì tôi không oán trách gì người kia mà chỉ trách mình quá tàn nhẫn và mù quáng không hiểu thế nào là tình yêu. Tất cả đã quá muộn!