Hà Nội bắt đầu trở gió, lạnh và buốt. Cái rét cuối đông sao mà lạnh quá. Người ngồi sau xe anh giờ không phải là em mà là một người con gái khác, có khi nào anh hỏi giờ đó em đang làm gì và đang nghĩ gì không? Có lẽ là không rồi vì anh đang hạnh phúc bên người ta.
Em không dám tin đó là sự thật, người mà mình yêu đang tay trong tay với một cô gái khác. Tất cả như một giấc mơ – một giấc mơ có thật!
Cuộc sống có nhiều điều ta nên nhìn thẳng và phải biết chấp nhận nó nhưng em không làm được hay đúng hơn em không thể chấp nhận cái sự thật đang diễn ra trước mắt mình.
8h sáng anh vẫn đứng đợi em trước cửa để đưa em đi làm. 12h mình vẫn còn tay trong tay, 6h tối anh vẫn bên cạnh em vẫn còn sưởi ấm bàn tay em. Vậy mà…
Anh nói anh yêu em, yêu em rất nhiều. Thế nhưng...
E không tin vào tai mình nữa… “Chị là ai? Còn tôi là người yêu anh ấy, vợ sắp cưới của anh ấy”.
Người ta là người yêu anh, còn em là ai? Là cái cọc tre để anh vơ tạm khi anh sắp chết đuối ư?
Em đã không tin vào tất cả những lời đó của cô ấy. Tai em như ù đi và tất cả òa vỡ. Em chỉ biết khóc, khóc đến khi không còn nói được.
Em vẫn còn nhớ em hay gọi anh là “Ngố yêu”, còn anh gọi em là “Nấm” – cách gọi đó chỉ dành cho riêng mình anh và em.
Anh nói anh sẽ sưởi ấm đôi bàn tay em đến hết cả cuộc đời vậy mà một mùa đông thôi anh cũng không sưởi ấm được nó. Anh thật ích kỷ, ích kỷ đến một cách tàn nhẫn. Giáng sinh, lẽ ra em phải hạnh phúc vì có anh bên cạnh nhưng tất cả đều đi ngược lại với những cái mà em nghĩ.
Em và anh chúng ta nói chuyện rất nhiều, anh nói nếu anh không ở bên cô ấy, cô ấy sẽ chết. Còn em, anh nghĩ là em đủ bản lĩnh để đứng dậy được ư? Em không làm được anh ạ, em cười em nói nhưng tim em thì đang chết dần, em không dám yêu ai nữa – bởi vì anh đã quá hoàn hảo trong mắt em. Chính sự hoàn hảo ấy đang giết chết trái tim em.
Yêu đồng nghĩa với ích kỷ - em cũng vậy thôi – em cũng ích kỷ cũng không muốn tình yêu của mình bị chia cho người khác. Đến phút cuối anh vẫn còn ngụy biện cho những hành động của mình "Anh yêu em – đó là sự thật" – câu nói đó do chính anh nói với em mà tại sao anh không dám thừa nhận trước mặt người ta? Đưa em về nhà, anh vẫn sợ em lạnh, vẫn cởi áo cho em mặc, vẫn hứa sẽ ở bên em và một lần nữa anh lại lừa dối em. Giá như em có thể hận anh thì có lẽ em cảm thấy còn dễ chịu hơn, giá như anh không tốt với em như những gì anh đã dành cho em – em dễ dàng quên anh hơn.
Anh đang lẩn tránh em, hay đang lẩn tránh chính mình? Anh yêu em, vì sao anh lại chọn cô ấy? Vì người ta đáng thương hơn em, hay vì anh yêu người đó hơn?
Nếu người ta đáng thương hơn em thì anh đang không sống thật với mình, với tình cảm của chính mình.
Anh yêu cô ấy nhiều hơn có thể vì cô ấy có thời gian bên anh dài hơn em. Nhưng những gì anh đã tạo dựng với em nó chỉ là trò đùa sao?