Anh!
Đêm nay, khi chỉ còn mình em nơi đây ngồi ngắm trăng 1 mình, tự nhiên em thấy trống trải vô cùng.Trái tim em như thiếu vắng một cái gì đó thật khó diễn tả. Câu nói của anh cứ vang lên trong đầu em: "chỉ vài tuần nữa thôi là trăng sẽ lại tròn như hôm nay, em cứ chờ xem.hihi! "Giọng cuời dễ thương ấy của anh không hiểu sao lại khiến tim em xao xuyến và ngay cả lúc này khi nhớ đến anh nó cũng rung lên đập loạn nhịp.Em không thể tuởng tuợng đuợc rằng em đã xa anh 1 tháng trời.Một tháng mà sao em lại thấy dài như cả một năm,mà không là mấy chục năm ấy chứ.Dài quá anh ạ!Sao anh không về đây,Không cùng em ngồi ngắm trăng nữa hả anh?Giờ em mới nhận ra rằng không có anh cuộc sống của em không còn ý nghĩa gì nữa.Anh là nguời đã mang đến cho em nụ cuời , mang đến bao niềm tin , bao uớc vọng.Vậy thì tại sao?Tại sao anh lại đi lâu thế?Em không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.Em sẽ chạy đi tìm anh bởi con tim em đang mách bảo hãy đi tìm anh.Anh ạ, em rất cần có anh!Em không thể sống thiếu anh!Hãy chở về bên em anh nhé!Xin đừng xa em!