Một tháng, hai tháng…rồi một năm, hai năm …Em chôn vùi mình vào những hồi ức đẹp ngày xưa của hai người. Em đều đặn đến quán cà phê ấy như một lịch trình không đặt trước. Khác một điều bây giờ chỉ có một mình Em. Thời gian đầu, mấy anh chị phục vụ bàn ở đó thắc mắc hỏi cô sao không thấy bạn trai cô đi cùng. Cô không biết nói gì cả, chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Cũng không lạ gì khi những người ở quán hỏi vậy bởi suốt hai năm qua, họ quá quen thuộc với hình ảnh hai cô cậu sinh viên ngày lễ Tết nào cũng đến đây, cũng ngồi ở bàn cạnh khung cửa sổ ấy.
Sau từng ấy thời gian, em vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. Tuần sau em sẽ là honey cua nguoi khac , nhưng chàng hoàng tử trong mơ không phải là anh. Em bật khóc, trái tim khô ấy đã lại khóc sau một thời gian dài vô cảm.