Phải chăng e đã mất a ? a có biềt giờ đây, tại nơi naỳ, giây phút naỳ, e đang rất nhớ ... nhớ về a . Nhớ về ngày ấy, e biết mình dại nhưng ... e ko thể wên đuợc a, e vẫn nhớ những gì a nói , những giây phút ở bên cạnh a, những lúc vui vẻ bên nhau, từ hơi ấm đến nhịp thở,..., e vẫn nhớ . Chia tay đã lâu .... e đã thay đổi , thay đổi rất nhiều, đến nỗi a ko nhận ra phải k? Hình dáng bên ngoài thay đổi nhưng tâm hồn e vẫn vậy thôi, vẫn yêu a, vẫn muốn ở bên cạnh a như ngày naò,nhưng e đã tự biết lo cho mình khi ko có a bên cạnh, ko còn dựa dẫm vào a nữa ... E tưởng rằng mình đã wên đuợc a sau vài tháng ko liên lạc, nhưng thật ko ngờ những ngày tháng ấy trôi wa, tình cảm của e ... e còn ko hiểu . Ko thể wen được ai , bởi mình ko còn đủ sức để yêu ... yêu nguời khác nữa .
A đã ra đi va yêu nguời con gái khác , đó là điều mà ngày đó e ko thể nào tin nổi ... e đã mất a ... cuộc đời thật khó hiểu , tưởng chừng như đã wên được a thì ... nó lại bùng cháy lên khi ... người ta nhắc về a, và a đã xuất hiện , a nói a còn yêu e , vậy người con gái kia thì sao ? A và cô ấy bây giờ như thế nào ? a vẫn liên lạc với người ta , và wen e, e phải làm sao khi con tim mình luôn mong muốn có anh bên cạnh nhưng lại ko muốn chia sẻ a cho ai , và cũng ko muốn người con gái kia tổn thương như e đã từng bị cô ấy làm cho e đau khổ . E ước gì mình có thể làm được có a mà ko làm hại đến ai, và ko làm ai tổn thương, diên rồ lắm phải ko a ?