Tất cả còn lại chỉ là nước mắt, là nỗi đau. Thời gian chúng mình chia tay, là khoảng thời gian em sống trong nước mắt. Với mọi người xung quanh, em vẫn như không có chuyện gì, vẫn sống bình thản, vẫn nói, vẫn cười và hay hát. Nhưng khi chỉ có một mình, em không thể kìm chế nổi, em đã khóc rất nhiều, tưởng như không còn nước mắt để mà khóc nữa. Em không biết mình phải bắt đầu lại từ đâu, phải sống như thế nào.
Bấy lâu em vẫn nghĩ đơn giản một điều rằng, người con gái chỉ cần ngoan, hiền, biết đối nhân xử thế, biết chia sẻ và có một tình yêu chân thành là có thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Nhưng em đã nhầm, bởi với anh những thứ đó chỉ là vô nghĩa.
Có lẽ em quá ngây thơ, quen nhìn đời với một màu hồng. Nhưng giờ anh đã cho em thấy, đời còn có cả màu đen. Sự thơ ngây, ngốc nghếch của em đã phải trả giá. Em không muốn níu kéo những gì không thể là của mình. Em chỉ muốn chúng mình nói chuyện với nhau, em muốn anh đối diện với em, thể hiện mình là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng lại một lần nữa em nhầm. Suy nghĩ của anh không chứng tỏ anh là một người đã trưởng thành. Chỉ có em là người phải gánh chịu tất cả. Liệu sau này có còn ai chấp nhận quá khứ của em? Em không biết. Hay đúng hơn là em không dám nghĩ đến. Em sợ....Dù sao em cũng cảm ơn anh vì có thể anh là người duy nhất cho em biết cảm giác yêu thật sự. Không biết suốt đời này em có tìm lại được cảm giác yêu thương với ai như với anh không? Em chỉ mong anh một điều, anh hãy tôn trọng em và sống thật tốt để luôn là người mà em tôn trọng. Dù không còn được ở bên anh, nhưng em sẽ mãi yêu anh. Mong rằng anh sẽ gặp được một người con gái tốt hơn em, thông minh, sắc sảo, giỏi giang hơn em, yêu anh nhiều như em và sẽ làm cho anh hạnh phúc