hạnh phúc mong chờ
Hoàng vân_1987
Cái nắng của mùa hè quê tôi rất gắt,ngay chỉ mới khi nó đứng bóng cây sào thôi mà sao ai cũng sợ đến khiếp.Những chiếc nón, đôi bao tay ,tất chân rồi đến khẩu trang… dường như đã trở thành một trong những thứ vũ khí lợi hại để mọi người chống chọi lại với con mắt rực lửa của ông trời. Còn lũ học trò của chúng tôi thì lại khác,nắng hay mưa thì cũng như nhau, cứ đến hẹn lại lên khi tiếng trống tan trường vừa điểm như một đàn chim vở tổ không cần biết giông sét hay nắng gắt vẫn cứ lao nhanh về phía trước cổng rồi rẻ ra nhiều hướng.
Trời càng nắng những vòng xe lăn càng nhanh như đang chạy trốn cố tìm nơi râm mát để tìm chút hương vị của gió vậy .Tôi cũng thế ,cố đạp chiếc xe cà tàn đã gắn liền với tôi ba năm học phổ thông để nhanh được về đến nhà . À mà không,không phải tôi mà là Huy mới đúng ,tôi đã quên rằng cậu ấy đã ngồi trên xe tôi từ lúc tan trường cho đến giờ.Có thể cái nắng khiến tôi nhẫn tâm quên mất đi người bạn đang chịu cực hình là phải đèo tôi như thế .Cái nắng giữa trưa hè càng in đậm bóng của tôi với Huy như “hai chiếc nấm lùn di động”xuông con đường đất đỏ đầy nắng và bụi này .
Tôi cũng không biết từ lúc nào con đường này đã trở nên thân thiết với tôi và Huy như thế.Huy sống với ngoại và chỉ cách nhà tôi có 5 phút đồng hồ mà thôi.Ngày ngày vẫn chở tôi đi học đúng giờ và về nhà đúng lúc(trừ khi chiếc xe đạp của tôi biến chứng )
Cậu mệt chưa?Tôi hỏi cho có thế thôi chứ thừa biết làm sao mà không mệt khi phải đèo một đứa to con như tôi
Chở như thế này mà không mệt mới lạ .Câu trả lời có phần mệt nhọc của Huy
Bản chất của một đứa con gái là rất hay nhạy cảm với những câu trả lời đầy ẩn ý và tôi cũng không khác gì
Nè ! ý ông là nói tui mập chứ gì?
Ê đó là Hạ nói chứ tui không nói đấy nhé !Tui thấy Hạ đâu có mập đâu mà là quá mập đấy chứ nhưng cũng…
À mà thôi tới nhà rồi Hạ dắt xe vào đi,tui về đây.
Tôi gặng hỏi lại,nhưng ông chưa nói với tui xong mà ,tui cũng sao hả? đáng yêu hay dễ thương.Một câu hỏi mà chắc 99% là đùa của tui
Huy cười một cách bí hiểm.Uh bà đanh đá nhưng cũngdễ thương lắm đó ,rồi quay lưng đi
Tôi dắt xe vào cười một mình vì câu nói ấy của Huy ,lần đầu tiên tôi được khen trước mặt là dễ thương sau cái bản chất đanh đá,thô lỗ mà tôi không biết đã mang tự lúc nào(tôi không biết là đuà hay thật nhưng nó làm tôi thấy vui hẳn lên )
Trưa đó cả nhà tôi không ai ngủ được cả vì nhưng luồng gió Lào cứ hắt vào một cách tự nhiên mà không hè quan tâm người khác khổ sở đến cở nào.
Đất miền trung quê tôi là vậy đấy,nắng thì cháy bỏng da ,rát thịt còn mưa thì úng đất luôn .
Mọi người ngồi trong nhà xem phim còn tôi lẽo đẽo đi ra sau vườn tự do tự tại một mình.Bên tôi là những bóng cây mát rượi ,nhưng lại bị làm phiền bởi tiếng kêu của lũ ve gọi vào hè.Chợt tôi cảm thấy lòng mình có gì đó tự nhiên chùng lại,tôi biết đây là mùa hè là lúc mà sắp phải kết thúc một cuộc hội ngộ 3 năm về trước của lớp tôi.Mỗi đứa sẽ đi về mỗi phương tìm kiếm tương lai cho chính mình .Và cũng là lúc mà tôi phải đón nhận một bước ngoặc lớn trong cuộc đời,một hành trình mà đòi hỏi tôi phải có ý chí và nghị lực …
Chị Hạ …chị Hạ….
Tôi giật bén cả người ,hoá ra là thằng Phúc đang gọi tôi nãy giờ
Chị làm gì mà suy tư giữ vậy?
Có đâu
Thế mi sang từ lúc nào ?
Từ lúc mà chị ngồi đăm chiêu tới giờ đó .
Tuy nhỏ tuổi hơn tôi thế nhưng nhỏ ta còn “già” hơn tôi đấy ,tuy nhiên nhỏ ấy vẫn dễ thương .ngây thơ của một cậu bé vừa mới lớn thôi
Uả chị có đăm chiêu hả?Tôi hỏi như chỉ để thẩm tra lại thôi
Uh mà nè,chị nói thật đi,chị có người yêu rồi phải không ?
Tôi giật nảy người .Ai bảo mi thế?
Chứ không thì làm gì mấy hôm nay anh Huy đèo chị về hoài vậy?
Nhiều chuyện ,thì xe anh ấy hư nên đi nhờ xe chị không được à !
Gớm sao anh ấy không đi với người khác mà phải đèo chị cơ chứ?tướng chị người ta đèo về một lần cũng phải tởn tới già,mà đây ngày nào cũng thế !Chị khai mau
Bạn thôi !không tin thì chịu,kệ mi.
Cầm nắm đất sét trên tay mà cứ vân vê không biết mình sẽ nặng cái gì đây .
Thế chị chưa có tác phẩm mới hơn à ? Đúng là đầu đất có khác .Thằng Phúc vẫn hay trêu như thế nhưng tôi không thềm để ý.
Thế mi có nhiều tác phẩm mới lắm à ?Lấy cho chị xem đi, năn nỉ đó
Không được đó là tác phẩm kì công của em đó ,chị không xem được
Gớm làm gì mà ghê vậy !Không cho thì thôi ,tôi xoay đi chỗ khác làm ra vẻ mặt giận với nó và bắt đầu nặng những thứ tôi vừa chợt nghĩ trong đầu .
Thật ra trò chơi nặng đất sét này là thú vui của tôi và Phúc sau những giờ học căng thẳng.Những lúc nặng tôi lại tưởng tượng ra mọi thứ ,dưới cái nắng oi bức này nhưng cái mà chúng tôi nặn đều trở nên khô cứng nhưng đều thể hiện mỗi vẽ đẹp riêng và chứa đầy ắp những ước mơ của chúng tôi trong đó .Những con thuyền,những chiếc máy bay,những con gà,trái lê,quả táo…và đặc biệt là cây cầu của tôi,nó đã được tôi tạc nên trong 2 tiếng đồng hồ giữa trưa nắng như thế này đấy
Tình cảm của những cô bé,cậu bé nhà quê như chúng tôi chỉ có vậy,và trong lòng mỗi chúng tôi đều biết trân trọng giữ gìn dù chỉ là những lúc ngồi trong vườn nói chuyện tào lao hay là ngồi nặng những ước mơ đi chăng nữa.Sau này dù có đi đến đâu,dù ở cương vị nào thì những kỉ niệm đó sẽ vẫn mãi trong tim mỗi chúng tôi .
Chị Hạ …chị đang nghĩ gì mà say sưa vậy?
Uh chị đang nghĩ về ngày mai,ngày sau và ngày sau nữa Phúc à !
Thôi chị cứ lo xa hôm nay còn chưa hết mà nghĩ tới ngày mai,nghĩ nhiều chi cho chóng già, ế thì khổ.Tôi nói mi còn con nít quả không oan mà,
Nè chị, sao ?tôi hỏi nhanh
Anh ấy của chị tới kìa !
Tôi bụp vào vai nó một cái rỏ đau,cái gì mà anh ý của chị hử?Nói năng lung tung,
Huy đến lúc nào thế sao không gọi tui.?
Gọi làm gì để cho Hạ nặn những ước mơ của mình chứ ,Huy nói
Ê sao hôm nay từ bi khả ái thế ? đâu như mọi hôm cái miệng của ông đi trước mà .Hơi lạ đó nghen
Thì ai cũng có lúc lạ lúc thường chứ đâu như Hạ lúc nào cũng như con nít …
Ha…ha…ha hôm nay còn cả gan nói tui là con nít à.Phúc đâu bài trận,hôm nay mà hai chị em mình không cho cậu ta ăn trầu chị thề không làm …
Thui chị bài trận một mình đi ,em không làm đồng minh với chị nữa.Chưa nói hết câu mà nó đã phán cho tui như thế làm tui tiu nghĩu và giận đỏ mặt vì nó làm tui quê một cục luôn.Hoá ra tui là người ốm đòn chứ không phải là Huy
Uh Hạ ở đó bài trận đi nhé,tui về có chuyện đã. À tối nay ở nhà tui qua có chút chuyện đấy !Rồi Huy quay ra về.Tui đứng như trời trồng ,quay lại thằng Phúc với vẻ hập hực vì còn giận dụ nó bán đứng tui nhưng có ai ở đây ngoài tui đâu
Đêm rằm trăng thật đẹp,những cơn gió nhè nhẹ cứ thổi vào lòng người mát lạnh ,bù lại cho cái gả ban ngày cứ rọi nắng làm khổ con người ta .
Tiếng chó sủa,tiếng chiếc xe máy vừa tắt tôi trong nhà đoán chắc là ai luôn .Hắn ta vừa dứt tiếng chào hai bác tôi đã chọt vào ngay
Gớm nhỉ ,hôm nay còn “tậu” cảchiếc xe của cậu đi chơi à !Hắn ta vẫn làm thinh,lạ quá .Nếu như mọi hôm hắn sẽ cho tôi một câu cụt ngũn “bình thường thôi” nhưng hôm nay thì …
Thôi thay đồ đi tui xin phép ba mà rồi , đi với tui tí
Quấy lạ,sao trên đường đi hắn không nói với tui một lời nào vậy nhỉ !Chỉ toàn là chuyện của tui không
Đứng đó chờ Huy gởi xe rồi vào.Huy nói rồi đẩy xe tới chổ gởi
Hai đứa bước vào một quán cà phê bình dân nhưng cũng có được chút không khí lãng mạn,và lọt vào tai tôi là bản tình ca “một cõi đi về” của Trịnh Công Sơn du dương, êm ả khác với sự ồn ào náo nhiệt hàng ngày ở trường, ở nhà cũng như ngay trong cái tính khí của tui
Huy kéo tay tui đến một chiếc bàn nhỏ cạnh một chậu hoa kiểng treo vài cái đèn nhấp nhấy, ở đó cũng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách của một cái hồ nhân tạo với diện tích khá hẹp.Một con người cứng nhắc như tui mà tự nhiên cũng thấy lãng mạn làm sao ấy
Anh chị dùng gì?Một anh bồi bàn hỏi!
Uh ,Hạ uống gì?Cà phê đi
Vậy hai ly ca phê nhé !Lúc này tui mới hết lảo đảo con mắt thích tò mò của tui và quay lại phía Huy
Ông vào đây nhiều lần rồi hả?Rành nhỉ .Tôi hỏi mà dường như không cần câu trả lời của Huy .Và bắt đầu nhâm nhi các bản nhạc Trịnh trong quán
Ê mà sao hôm nay mời tui đi uống cà phê thịnh soạn giữ vầy nè?
Khai đi,có chuyện nhờ tui giúp chứ gì?biết tỏng luôn mà .Hình như chính tôi đang tự biên,tự diễn thì phải ,nảy giờ tôi không hề thấy Huy có phản ứng gì.Bất chợt tôi giật mình vì bắt gặp ánh mắt của Huy đang nhìn tôi một cách lạ thường khiến tôi có hơi chút bối rối
Nè bộ tui giống hoa hậu lắm hay sao ,mà nhìn tui giữ thế ?Tôi bắt đầu lãng tránh ánh mắt của Huy bằng những câu hỏi mà ngay cả tôi cũng thấy nó vô duyên .
Uh Huy có chuyện nhờ Hạ giúp đây,nhưng Hạ hứa là phải giúp tui đấy !Lần đầu tiên tui thấy Huy nghiêm túc như vậy
Thì ông nói đi đã nếu nó nằm trong khả năng của tui ,tui sẳn sang.Gía như lúc này ai đó cho tui biết chuyện gì sẽ xảy ra thì hay biết mấy ,tui đỡ phải vắt óc suy nghĩ thế này
Đột nhiên Huy hỏi tôi ,nếu mai này Huy đi xa không còn ở bên cạnh Hạ nữa,Hạ có nhớ đến Huy không ?
Cũng là một đứa con gái nên trái tim nhạy cảm của tôi đang mách bảo sắp có chuyện rồi đấy.Qủa nhiên không sai ,Huy nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay tôi và nắm chặt.Tôi cũng không hiểu sao lúc đó mình lại không có một phản ứng nào ,phải chăng tôi cũng đã thích Huy mà vẫn tự dối lòng?
Hạ ơi…Sao giờ tôi nghe hai từ này nó nặng nề đến thế .Hạ giúp Huy một điều thôi được không?Tuy hơi đường đột nhưng mong Hạ hiểu . Đã từ lâu Huy không còn xem Hạ là một người bạn như bao người khác mà quan trọng hơn và thực sự có ý nghĩa trong cuộc đời của Huy.Huy đã thay đổi chính mình kể từ khi gặp Hạ từ một thằng mọt sách mà cũng có ngày trở thành một thằng con trai si tình ,biết nhớ nhung ,biết chờ đợi và biết mình đang ghen khi có ai đó thân mật với một người…
Hạ có hiểu không?Tôi như người hoàn toàn mất phương hướng chưa tìm ra lối thoát.Hạ giúp Huy một điều này thôi hãy cho Huy một ngăn trong trái tim Hạ , được không?Lúc này tôi mới chọt nhớ đến một bài hát “trái tim nhiều ngăn”(…)Huy muốn người cuối cùng còn ở lại trong trái tim tôi là Huy sao?Thì ra Huy đang tỏ tình với tôi đấy ư !Gìơ tôi thật sự không biết là trái tim tôi có mấy ngăn đây nữa vì nó đang đập một cách loạn xạ.Hình như nó biết rằng sắp có người gõ cánh cửa mà bao lâu nay vẫn vô tình khép kín
Không hiểu sao lúc ấy tôi chỉ biết im lặng như một người bại trận thật sự .Người ta bảo “im lặng là đồng ý” không lẻ nào tôi đang sử dụng chiêu cũ rich đó thật sao !
Mai Huy đi rồi !Huy nói .Tôi tự nhủ sao lại có chuyện như thế được.Bao người thích nhau ,yêu nhau rồi tỏ tình để mãi mãi được gần nhau,bên nhau còn Huy sau lời tỏ tình lại nói ra đi .Huy đang đùa vói tôi?
Mai Huy phải trở lại Đà Nẵng với gia đình,giọng Huy sao mà buồn nảo lòng đến thế,nhưng dù là ở đâu thì Hạ vẫn mãi trong trái tim Huy , phút giây hạnh phúc nhất của Huy là những lúc được bên cạnh Hạ .Hạ có biết không?Nếu như lúc này có một ngọn đèn thì chắc tôi sẽ thấy được khoé mắt Huy đang ướt đó.Tự nhiên tôi thấy lòng mình trống rỗng quá chừng ,mắt lại cứ thấy cay cay.
Uh thì Huy đi ,cuộc gặp gỡ nào lại không có lùc chia tay ,bữa tiệc nào lại không có lúc tàn cơ chứ…
7H sáng tôi lại tất tả đạp chiếc xe mà ngày nào Huy đã chở toi đi học qua nhà ngoại Huy .Cậu Huy đã chờ sẵn trước sân để tiễn thằng cháu về với gia đình.Nhìn đôi gò má gầy còm ,những dòng nước mắt len lỏi từ khoé mắt ngoại tuôn ra mà tôi không thể làm được gì.Ngoại ôm Huy vào lòng căn dặn đủ điều ,với ngaọi Huy vẫn là một cậu bé chưa hiểu sự đời chứ không phải là một thiếu niên mới lớn .Ngoại buông Huy ra ,kế đến là tới lượt tôi ,biết phải nói gì đây chứ ?Cầm tay Huy và đặt vào đó chiếc cầu ngày hôm qua tôi đã nặn ,chỉ sợ nó không khô nhưng thật là may
Tặng Huy ,chúc thượng lộ bình an ,hi vọng chiếc cầu sẽ nối nhịp những trái tim cùng nhìn về một hướng .Uh Huy sẽ luôn giữ nó đến khi nào nó hoàn thành “nhiệm vụ” như Hạ nói .Huy bước nhanh ra xe như muốn che giấu điều gì đó
Con đi nghen ngoại,Huy đi Hạ nhé.Bóng cậu cháu Huy đã khuất sau hàng dâm bụt .Tôi chào ngaọi dắt xe ra về đầu óc trống rỗng chỉ toàn là hình ảnh của tôi và Huy trên chiếc xe đạp ngày nào .Tôi không nói không cười chỉ mong cho ngày chóng qua …để còn biết ngày mai mình sẽ khác
Tối đó thằng Phúc sang nhà tôi và dúi vào tay tôi một chiếc hộp .Anh ấy nhờ em đưa cho chị đó !Một chiếc hộp nhỏ xinh ,một đôi bạn nhảy đang xoay vòng trên nền nhạc bài “my love”…
* * *
Hai tháng sau tôi cũng mang hành trang bước vào đất Sài thànhđể bắt đầu cuộc sống của một sinh viên .Ngày tôi lên đường cũng là lúc tôi biết mình sắp phải rời xatất cả gia đình,người thân,bạn bè và những kỉ niệm đáng nhớ.Tôi quay lưng đi mà không dám nhìn vào mắt mẹ ,tôi sợ mình không đủ can đảm để bước đi. Xa mẹ tôi biết mình đã đánh mất một điều rất ý nghĩa nhưng tôi phải đi để cho mẹ thấy rằng,con gái mẹ có thể làm nhiều điều có ý nghĩa hơn…Mẹ ôm tôi vào lòng ,lúc này tôi chỉ muốn ước một điều duy nhất ,giá như thời gian đừng trôi đi thì tôi sẽ được mẹ ôm trong lòng mãi mãi .
Thôi đến giờ rồi,tiếng ba tôi gọi vọng vào
Dạ con ra đây !Con đi nghen má !Tôi nói và quay ra nhanh để sợ mẹ lạithấy đôi mắt đỏ hoe của mình
Chị Hạ …Thằng Phúc gọi và đưa cho tôi một nắm đất sét đã khô không có hình thù gì cả và dặn tôi cố gắng giữ nó
Chị đợi em,hai năm nữa em sẽ vào Sài Gòn với chị ,chúc chị thượng lộ bình an hen.
Uh chị cũng nhớ mi lắm đó !Lo học hành đi rồi hai năm nữa chị sẽ là người đón em ở đấy .Thui chị đi nghen
Ba và anh tôi đưa tôi ra bến xe .Tôi biết hai người cũng rất buồn nhưng bản lĩnh đàn ông không cho phép họ rơi lệ như mẹ tôi
Vào đó cố gắng học hành ,tự chăm sóc cho mình . Đất Sài Gòn bon chen ,phức tạp đừng đua đòi mà hư người nghen con
Dạ con biết rồi ba yên tâm .Thôi con đi nghen ba ,em đi anh hai nhé !
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh ,lòng tôi như thắt lại .Cảm giác của tôi lúc này thật khó tả.Hình ảnh cha mẹ,anh hai,xóm nhỏ cả thằng Phúc và bạn bècủa tôi cứ hiện ra trong đầu làm mắt tôi cứ nhoà dần trong nước mắt.Gìơ tôi mới thật sự hiểu được tâm trạng của “kẻ ở người đi”.Bao lâu nay tôi cứ học cho có chứ nào có cảm nhận nó như thế nào đâu ngoại trừ cái ngày hôm đó nhưng người ra đi không phải là tôi
Quay đầu lại ,tôi thấy bóng của cha và anh tôi nhỏ dần.Xe chạy càng nhanh thì quê hương tôi càng khuất và đến lúc không còn nhìn thấy được nữa.
Những ngày đầu nơi đất khách ,cuộc sống bon chen,phức tạp của một thành phố lớn nhiều lúc khiến tôi quay cuồng lo sợ.Chuyện học hành ,chuyện “cơm áo gạo tiền”tôi bắt đầu phải biết tính toán,chứ khôngt như lúc ở với gia đình đến miếng ăn cũng để mẹ lo.Chỉ có vài tháng mà người tôi già đi hẳn ,trông như “bà cụ non” đấy !
Hạ …mi có thư nè.Con bạn cùng phòng réo lên.Anh mi đó phải không?Hạnh phúc nhỉ?
Hạnh phúc gì ! mi cứ yêu đi rồi biết
Uh mà yêu như hai đứa mi thì rỏ khổ thật !kẻ ở Trung người ở Nam muốn cầm tay thôi cũng khó
Tôi cũng thấy chạnh lòng khi nhỏ bạn nói thế.Người ta yêu nhau , ở cạnh nhau những lúc rãnh rỗi tay trong tay đi shopping,chơi đây đó và ngồi bên nhau tâm sự .Còn tình yêu của tôi chỉ là những lá thưthăm hỏi chia sẽ…Thôi kệ tình yêu không so đo,tính toán tôi tư an ủi mình và gấp lá thư thú ba của Huy vào tủ
Hai năm trôi qua chồng thư của tôi cũng cao dần ,tụi bạn trong phòng rất chi là ngượng mộ tui vì có một thằng người yêu chăm viết thư đến thế mặc dầu đâylà thời đại mà diện thoại,internet đang ngự trị.Tôi cũng thấy hãnh diện thật.
Mi có biết đây là là thư thứ mấy không Hạ ?Con nhỏ bạn của tui vừa cầm một là thư trên tay vừa hỏi
Uh thì… tui có nhớ nổi đâu mà trả lời.Thôi đưa tao lẹ lên ,con dấu bưu điện mới toanh ,cả ngày tháng nữa chỉ cách hôm nay có một ngày thôi
Vẫn là câu cửa miệng của hắn “Hạ có khoẻ không?Vui hơn ngày hôm qua chứ?”.Hắn thật là ngốc chỉ một câu thôi mà cứ hỏi hoài,,nhưng không biết sao tôi lại yêu “ngốc” đến thế .
Hạ ơi ! ! ! ! ! ! ! ! ! Sao lại có nhiều dấu chấm lửng vậy nhỉ?Hắn có chuyện chi à?Con mắt trái của tui bắt đầu nháy liên tục,tôi có chút hơi lo sợ.Và dĩ nhiên chuỵên gí đến cũng sẽ đến.Tôi đọc đến những dòng cuối cùng .Những lời lẽ sao mà trịnh trọng và tha thiết đến thế
Giữa tình yêu,gia đình và sự nghiệp Huy phải làm sao đây Hạ ơi? Huy như đang đứng giữa ngã ba đường ,nếu Huy chọn ra đi thì Huy sợ mìnhsẽ mất một người mà mình yêu thương nhất còn nếu Huy chọn ở lại thì Huy sẽ trở thành đáư con bất hiếu .Nhưng nếu ra đi thì lần này xa lắm ,lâu lắm Hạ có biết không ?Huy không biết mình phải đối diện với sự thật này như thế nào đây ?
Dấu chấm hỏi như đang đứng lơ lững trước mắt tôi và bắt tôi phải có câu trả lời
Thì ra lần này Huy được nhà trường đưa đi du học tai Anh ,lần tiễn nhau này không phải là một ngày đường mà là nữa vòng trái đất cơ đấy !Tôi là đứa có hoài bảo lớn nên câu trả lời không mấy khó khăn nhưng tôi chỉ sợ một điều nếu ngày trở về Huy không còn là của tôi nữa thì sao? Tôi thật sự rất sợ nếu như điều đó xảy ra nhưng tôi không thể ích kỉ và cũng tin Huy không phải là người như vậy
Tôi đã hứa với Huy ngày Huy lên đường tôi sẽ ra Đà Nẵng để tiễn cậu ấy(vì Huy đicũng đúng vảo dịp tôi được nghỉ hè)
Một buổi chiều gió lộng,con đường đất đỏ ngày xưa giờ đã được bê tông hoá,hai bên đường vẫn là hai hàng rào dâm bụt.Mặt trời đã khuất núi,tôi cùng chiếc xe đạp tung tăng “lội” hết con đường ,tôi muốn tìm lại một chút quá khứ ngày nào để tận hưởng hương vị ngọt ngào của một thời học trò vô tư. Đã hai năm tôi bon chen với cuộc sống xô bồ ở đất Sài thành nhiều lúc tôi sợ rằng mình vô tình để chúng bị lãng quên…
Thế là ngày đó cũng sắp đến,ngày tôi phaỉ rời xa Huy đến nửa vòng trái đất .Ngày mai thôi tôi sẽ được gặp Huy ,tôi sẽ nói những gì mình từng nghĩ ,tôi phải làm những gì mình cần làm , để Huy hiểu tình cảm cảm của tôi đối với Huy quan trọng như thế nào .Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh mẽ và quyết đoán đến vậy .
Hạ lấy cho má cái bát.Má tôi gọi
Dạ ,tôi chọn một cái to nhất và câm xuống bếp cho mẹ
Choảng những mảnh vở của cái bát rơi tung toé,tôi chưa kịp nhặt lên thì một tiếng kêu cứu thất thanh phía trên nhà tôi làm tôi giật mình ,nếu tôi đoán không lầm thì tiếng la đó phát ra từ nhà thằng Phúc .
Tiếng chân người chạy thình thịch,tiêng la khóc ,tiếng gọi xe cấp cứu hối hả.Rồi tất cả như quay cuồng ,chân tôi quỵ xuống ,trúơc mắt tôi là thắng Phúc đang nằm bất động ,một sợi dây điện đang chèn ngang ngực nó ,một vùng cháy đen .Tại sao lại nhẫn tâm để tôi chúng kiến mội cảnh như thế.Tại sao không là ai khác mà là thằng Phúc cơ chứ?Mọi thứ như tối xầm trước mắt tôi,sao nhanh đến thế ngàyhôm qua hai chị em còn đùa nghịch cơ mà ,sao hôm nay tôi có khóc hết nước mắt mà nó vẫn nằm im ,lặng lẽ như thế.Một tiếng trống vang lên ,tờ cáo phó dán vào tường.Thế là hết.18 tuổi còn quá nhỏ phải không?Em chưa biết được thế nào là cuộc sống hạnh phúc ,là tình cảm lứa đôi và tất cả.Chỉ còn vài tháng nữa thôi là cuộc tái ngộ của hai chị em mình trên đất Sài Gòn sẽ thành hiện thực.Vậy mà em đã quay lưng bỏ mặt để trở về với cát bụi .
Chiếc xe tang đưa em đi và cả một đoàn người tay trong tay nước mắt nhạt nhoà khóc cho đứa trẻ bất hạnh . Điều cuối cùng họ có thể làm cho em không gì ngoài những giọt nước mắt tiếc thương và một nắm đất bỏ vội để đưa em đi vào giấc ngủ nghìn thu.
Đã 4h chiều mọi người lần lượt ra về,còn tôi và một vài người nhà của em ở lại.Nhìn nấm mộ còn tươi đất nơi đó em tôi đang nằm cô đơn,lạnh lẽo mà nước mắt tôi không sao cầm được.Tôi biết em là đứa thích đùa,thích cuộc song sôi động có ban ,có bè và thích nặn đất sét,tôi đặt bên cạnh em ngôi nhà mà em đã từng bảo là ước mơ của mình.Gìơ tôi mới biết em muốn sau này trở thành một kiến trúc sư chính tay mình vẻ nên những ngôi nhà đẹp đẻ, ấm áp cho mọi người.Thế mà giờ em đành phải mang theo ước mơ của mình về với cõi vĩnh hằng .
Tôi trở về nhà và ngủ thiếp đi vì mệt và muốn quên đi những gì vừa xảy ra ,tôi ước chi đó chỉ là một giấc mơ mà thôi chứ đừng là sự thật.Trong cơn mê man tôi nghe có tiêng chuông điện thoại lúc to ,lúc nhỏ.Hình như có tiếng ai đó đang gọi tôi
Hạ…Hạ ..nghe điện thoại nè con !
Tôi xua tay ,má nghe giùm con đi .Tự nhiên tôi giật mình ngồi dậy.Má để đó con nghe cho . Đầu dây bên kia là Huy ,một tiếng nói thật nhẹ và buồn
Huy đang ở sân bay.Tôi nhìn lên đồng hồ ,vậy là nửa tiếng nửa là máy bay cất cánh và sẽ đưa Huy xa tôi nửa vòng trái đất
Huy cho Hạ xin lỗi đã không ra tiễn Huy được
Uh ,Huy biết rồi,Huy không trách Hạ đâu,Huy chỉ buồn là không được nhìn thấy Hạ thôi
Cảm ơn Huy …
Hạ nhớ giữ gìn sức khoẻ và luôn vui vẻ Hạ nhé !Dù Huy ở đâu đi chăng nửa thì Hạ vẫn luôn ở trong trái tim Huy và hai tiếng “tạm biệt” của Huy như nhỏ lại
Hạ sẽ chờ… tôi không hiểu tự nhiên sao lúc đó tôi lại như thế !Như có một cái gì đó thôi thúc tôi phải làm vậy,tôi đã mất một người bạn và không thể mất đi một người nửa.Tôi không muốn mất Huy…
* * *
Thời gian mới đó mà nhanh thật,tôi cầm nén nhang thắp lên nấm mộ đã xanh cỏ của thằng Phúc . Thế đó mà 5 năm rồi Phúc nhỉ ?Chị mày giờ “già” lắm rồi,không còn nặn đất sét nữa đâu,mà đã là một cô phóng viên rồi đấy !Rầy đây mai đó rong ruổi hoài thôi,chị màychỉ muốnsau những giờ làm việc áp lực, mệt mỏi có thể tìm một nơi để dừng chân nghỉ ngơi mà sao khó quá Phúc ơi !Gìơ chị mới thấy tiếc những ngày đã qua ,giá như thời gian quay ngược lại chỉ một ngày xưa ấy thôi thì chị mày cũng thấy mãn nguyện lắm rồi…..
Lần này tôi được cơ quan đưa đi lấy tin tại thành phố Đà Nẵng.Mẹ tôi gói gém đồ đạt cho con gái,lần nào cũng vậy tôi luôn là đứa con nít trong mắt mẹ . Đã 25 rồi chứ có còn nhỏ nhoi gì nữa,thế mà tôi có lớn tí nào trong mắt mẹ đâu
Tôi lên đướng đến với thành phố có chiếc cầu Sông Hàn ,lần đầu tiên tôi đặt chân đến sau khi bỏ dở lời hứa với “ai kia”.
Hai ngày trôi qua với bao nhiêu công chuyện tôi phải giải quyết ,thả cây bút xuống ngả lưng ra sau ghế hít một hơi thật dài.Thế là xong ngày mai sẽ trở về lại toà soạn và ngôi nhà thân yêu của mình
Nhà báo Hạ xong chưa ?Tiếng của anh Tuấn người đã giúp tôi khá nhiều trong chuyến công tác lần này.Tôi chờ nhà báo cùng về nhé?
OK, anh chờ em với,tối nay em sẽ mời anh ,hai ngày qua đã làm phiền anh nhiều quá.
Anh nở một nụ cười thật ấm áp .Thật sự tôi rất vinh dự khi được làm việc với một cô nhà báo dễ thương như Hạ.
Tôi chỉ cười vì câu nói nữa đùa nữa thật của anh.Anh mà từ chối là không xong với em đâu đấy nhé !
Trời được một nhà báo như Hạ mời ai nở từ chối ,mong còn không hết đó !Bước ra khỏi quán ăn ,hai anh em rảo bộ bên bờ Sông Hàn
Lần đầu em ra Đà Nẵng à?
Tôi gật đầu.Một miền quá khứ lại hiện về.Nếu như đừng có ngày đó thì có lẻ đây không phải là lần đầu tiên em đến với Sông Hàn đâu anh à !
Anh có vẻ tò mò nhưng nhìn nét mặt trầm tư và pha chút nghiêm túc của tôi anh không dám hỏi,dù gi anh cũng mới chỉ là bạn của tôi có hai ngày làm sao có thể quan tâm hơi quá như thế.Tôi đoán vậy.
Tiếng chuông nhà thờ gần đó đã vang lên tôi bắt đầu đếm 1,2,3……rồi 9,10…đến lần thứ 12 thì tất cả chìm trong một khoảng không im lặng.Vậy là ngày cuối cùng của tôi trên đất Đà Nẵng cũng đã sắp hết.Như có một sức mạnh vô hình nào đó đã níu kéo mà khiến tôi không muốn quay về khách sạn ,và rồi ánh mắt tôi như đang cố kiếm tìm một điều gì đó mà ngay cả tôi cũng chưa hoàn toàn định hướng .Trước mắt tôi là chiếc cầu Sông Hàn về đêm lộng lẫy, đầy sức quyến rủ đến lạ lùng làm lữ khách không nở quay đi.
Tôi nhắm nghiềng mắt lại để thả lòng vào những kí ức đẹp và quên mất bên cạnh mình còn có một người đàn ông ,một cảm giác thật thoải mái,nhẹ nhàng mà tôi chưa từng được có.
Cầu quay rồi !Tiếng ai đó reo lên trong niềm hân hoan.Hình như “người ta” cũng đang chờ đợi một điều gì đó giống tôi……….
The end