Một buổi chiều mùa hạ, cơn mưa rào chợt ào xuống giữa khi dòng người trên đường tấp nập. Mọi người vội vàng tìm nơi trú mưa, người thì tạt vội vào một quán café, người tìm mua cái áo mưa giấy. Hầu như ai cũng cuống cuồng trong cảnh hỗn loạn chạy trốn cơn mưa bất ngờ. Vài người khác cũng tỏ ra hối hả nhưng là để kịp chạy xe thật nhanh về nhà. Thành phố đông đến tắc đường phố mỗi giờ tan tầm. Và nếu tan tầm mà gặp cơn mưa rào lại là kế sinh nhai của vài đứa nhỏ hè phố..
Tôi cũng đang trú chân dưới mái hiên của tầng trệt một dãy nhà tập thể. Có lẽ những người chủ nhà cũng lại đang trú chân đâu đó để chờ cho cơn mưa qua đi. Cùng đứng nhìn ra màn mưa trắng xóa với tôi là vài người công nhân, vài ba cậu học sinh và một đôi trai gái. Cảm giác của mỗi người chắc rất khác nhau nhưng cũng có thể đoán ra sự khác biệt của những người hạnh phúc. Mà lại là hạnh phúc đứng dưới trời mưa..
Từ xa xa đi lại là hình hài lướt thướt của hai đứa nhỏ đội mũ rộng vành dúm dó và mảnh bao rứa tả tơi khoác trên người chắc là được xé ra từ một cái bịch rất bự mà người ta hay đi siêu thị. Vừa chạy tới nơi là đã nghe miệng thằng nhỏ tía lia chào mua áo mưa giấy còn cô bé con mời mấy gói kẹo singum. Tôi cứ nhìn tụi nhỏ lách chách và lại mỉm cười một mình. Cảm giác ấy, không đơn giản có thể nói bằng lời…
Tôi đeo trên mình cây đàn guitar và cái micro tự chế gắn trên cổ áo còn nhỏ xách cái loa con và một tay cầm cái ống lon đi tới cúi trước từng người xin tiền. Những con đường thành phố vừa nóng lại bụi và ồn ào làm cho chúng tôi rất vất vả lách từng tiệm ăn, mon men những nhà hàng, xẹt ra xẹt vô mấy quán nhậu trên vỉa hè,.. Tôi hay hát bài “Lối nhỏ vào đời” vì đó là bài nhỏ thích nhất. Nên cứ tầm trưa mệt nhất, tôi lại cố gân cổ rát cháy mà hát...
Huy Hoàng