Chuyện kể rằng ,mùa xuân năm ấy ,có một anh học trò từ quê lên tỉnh trọ học .Năm hết ,Tết đến ,không nỡ lòng :
''Rũ áo phong suơng bên gác trọ
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang ''
Nên chiều 29 tết ,anh mới khăn gói lên đuờng về quê ....
Vì trễ xe ,nhỡ đò ,đêm cuối năm trời tối đen như mực ,anh học trò phải ghé lại quán nuớc bên đuờng xin tá túc qua đêm .
Sáng 30 Tết .''trong lúc gần xa pháo nổ ran '',bà quán đánh thức anh học trò dậy và bảo :
_Thầy là nguời nhiều chữ nên tôi xin ra một vế đối .Nếu thầy đối đuợc thì không những tôi biếu thầy món tiền trọ ,mà còn thuởng thêm quà tết cho thầy .Bằng không thì tất cả các khoản thầy phải trả gấp đôi .
Anh học trò vui vẻ nhận lời vì tin rằng thế nào mình cũng thắng cuộc bà già .Bà quán lại nói :
_Phải đối lần luợt hai chữ một rồi ráp lại thành câu .Anh học trò cũng đồng ý .
Bà quán đọc :
Lúc này
Gà đã
ó...o
Học trò
Thức dậy
Mà lo
Trả tiền
Anh học trò đối :
Tí nữa
Chó chưa
Ăng ẳng ...
Bà quán
Ngủ ngồi
Để tính
Vay gạo
Khi ráp lại anh học trò mới giật mình ,câu đối của bà quán tuy giản dị ,song đã thông báo đầy đủ nội dung :
Lúc này gà đã ó ...o...
Học trò thức dậy mà lo trả tiền ...
còn câu đối của mình thì chẳng nói lên đuợc điều gì cả :
Tí nữa chó chưa ăng ẳng ...
Bà quán ngủ ngồi để tính vay gạo ...
Tiền trọ thì chẳng mấy ,gấp đôi cũng chẳng sao ,song anh học trò lúng túng vô cùng vì mình không chỉ thua cuộc bà già mà trong nguời cũng chẳng còn đồng xu nào dính túi cả .
Rất may là bà chủ quán đôn hậu đã tinh ý bảo :
_Nói thế thôi ,chứ tui biếu Thầy tất cả .Chỉ mong rằng sang năm mới Thầy quyết chí sách đèn nhiều hơn nữa để sau này công thành danh toại ,vào đời đem tài trí góp phần làm cho dân giàu nuớc mạnh ,để không còn cảnh sáng 30 Tết ,nhân dân mình phải ''xách bị đi vay gạo ''nữa !