:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Tâm Hồn Cao Thượng

Câu chuyện về người đàn ông có gương mặt xấu xí

        Tác giả: Phương Anh dịch từ Chicken soup

Ngôi nhà của chúng tôi nằm ven con đường dẫn đến một bệnh viện. Chúng tôi sống ở tầng dưới, còn tầng trên dành để cho thuê. Những người thuê nhà của chúng tôi là những bệnh nhân ngoại trú của bệnh viện nọ.

 

Một buổi tối mùa hè, khi tôi đã sắp ăn xong bữa tối thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa, hơi giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông vô cùng xấu xí. Tôi cúi chào. Tôi thấy rõ nét lo lắng hiện trên khuôn mặt người đàn ông với những nốt tấy đỏ. Tuy nhiên, khi ông mở miệng thì giọng nói lại vô cùng thân thiện: “Xin chào. Tôi tới để hỏi xem gia đình còn chỗ cho tôi ngủ qua một đêm không. Tôi ở vùng biển phía đông, đã tới đây từ sáng. Nhưng khi tôi xong việc thì chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày đã chạy rồi”.

Ông nói rằng ông đã đi tìm phòng trọ từ buổi trưa nhưng không thể tìm ra. “Tôi đoán là khuôn mặt của tôi đã làm bà sợ, cũng như những người chủ nhà trọ đã vì thế mà không dám cho tôi ở lại. Tôi biết nó trông thật kinh khủng. Nhưng bác sĩ cho biết sẽ có thể khắc phục được một phần”.

Thấy tôi còn lưỡng lự, ông nói tiếp: “Tôi có thể ngủ ở cái ghế xích đu ngoài hành lang. Sáng sớm mai sẽ có xe buýt”.

Tôi nói với ông rằng chúng tôi sẽ tìm cho ông một chiếc giường, nhưng chắc cũng sẽ phải kê ngoài hành lang. Tôi vào trong và ăn cho xong bữa tối. Tôi hỏi người đàn ông có muốn ăn tối không, ông từ chối. Sau khi ăn xong, tôi ra ngoài hành lang trò chuyện với ông.

Ông kể ông làm nghề đánh cá để nuôi sống mình và giúp đỡ gia đình người con gái của mình với chồng và 5 đứa con của cô ấy. Họ tất cả đã bị liệt không thể ngồi được.

Ông không nói về nguyên nhân của tình trạng xấu xí trên gương mặt mình, mà trong mọi lời nói của mình ông đều biểu lộ một niềm biết ơn với Thượng đế vì sự may mắn mình đang có: tuy rằng xấu xí nhưng ông không phải chịu sự đau đớn từ những nốt đỏ trên gương mặt mình, ông vẫn đủ sức khỏe để làm việc và đặc biệt là ông vẫn có thể đi lại được – may mắn hơn nhiều những người thân của ông.

Chúng tôi kê một chiếc giường xếp trong phòng trẻ con cho ông.

Buổi sáng khi tôi thức dậy, mền gối đã được xếp gọn gàng trên chiếc giường xếp. Người đàn ông nhỏ bé đã ra ngoài hiên. Ông từ chối bữa sáng, nhưng trước khi rời đi ông đề nghị thêm một ân huệ: “Tôi có thể trở lại và ở đây vào lần sau khi tôi đến để trị bệnh không? Tôi sẽ thanh toán tiền. Tôi có thể ngủ trên ghế”. Ông dừng lại một chút rồi nói thêm: “Những đứa con của bà cho tôi cảm giác như ở nhà. Nhiều người lớn thường khó chịu khi nhìn khuôn mặt tôi, nhưng những đứa trẻ thì dường như không để ý”.

Tôi nói với ông rằng ông có thể trở lại. Và ông đã đến, sau 7 ngày, mang đến cho chúng tôi một con cá mà tôi chưa từng thấy. Ông cho biết ông mới làm chúng buổi sáng trước khi ông đến đây, bởi vậy chúng còn rất tươi. Tôi được biết chuyến xe buýt mà ông đi xuất phát lúc 4 giờ sáng và tôi thật không tưởng tượng được ông đã phải dậy từ lúc nào để làm con cá. Nếu biết rằng ông còn phải đi 3 dặm để đến được bến xe buýt, mới thấy giá trị của món quà mà ông mang đến cho chúng tôi.

Tôi nhớ lại lời bình phẩm của người hàng xóm, sau lần đầu tiên ông đến chỗ chúng tôi, rằng: “Cô đã cho người đàn ông xấu xí đó ngủ đêm qua à? Tôi đã đuổi ông ta đi đấy. Cô có thể sẽ mất khách trọ vì ông ta đó”. 

Có thể chúng tôi đã mất một vài người khách trọ. Tuy nhiên tôi nghĩ, nếu họ biết rõ tình cảnh của ông ấy, biết đâu họ sẽ thấy những khó khăn mà họ đang gặp phải trong cuộc sống còn là điều quá dễ chịu so với bệnh tình, với hoàn cảnh của ông lão. Với chúng tôi, ông là một người khách đáng quý. Từ ông, chúng tôi đã rút ra được bài học cho cuộc sống: Không nên than phiền hay để tâm trạng bị chi phối bởi những rủi ro mà mình gặp phải, thay vào đó hãy nghĩ về những điều tốt đẹp, sự may mắn mà ta đang có, trong niềm biết ơn cuộc đời.

 

Đã được xem 3497 lần
Sưu tầm bởi: CamChuong
Cập nhật ngày 08/06/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Tin nhắn tình yêu
Khi Người Ấy Không Yêu Bạn
Bài viết 1 tỉ người đọc rơi nước mắt........
Nếu anh là ....
Lý do cho một tình yêu
Cậu Có Tin Là Tớ Thật Lòng???
Sau nỗi đau mất người yêu…
Lời giành cho những người bạn tôi yêu thương
Vì Sao Kon Zai Không Được Khóc
Lạc mất nhau
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha