Còn “ve chai” là vì bố mẹ nó, các anh chị nó, nói chung là cả nhà đều kiếm sống bằng nghề lượm lặt ve chai. Vì là đứa út ít nên nó cũng là mống duy nhất trong gia đình còn được bố mẹ nó cho tới trường. Các anh chị nó đều phải bôn ba để kiếm sống.
Lúc nhỏ, Út bị căn bệnh bại liệt nhẹ, làm chân nó bị tập tễnh, đi lại rất khó khăn. Khi học tiểu học rồi trung học cơ sở, vì trường gần nhà nên vấn đề đến trường của Út không có gì khó khăn. Hàng ngày, Út vẫn đi bộ đến trường trên đôi chân “không cân bằng” của mình. Bước vào cấp III, vì trường nó học ở mãi tít trong thị xã, xa gấp 2, 3 lần đoạn đường ngày trước nên vấn đề tới trường đúng giờ hàng ngày bắt đầu là một khó khăn lớn. Ít ai biết rằng Út đã phải dậy từ tờ mờ sáng, vừa hoàn thành xong công việc nhà (nấu cơm sáng cho anh chị ăn), nó đã phải lên đường đến trường khi trời còn đen thùi lụi.
Thỉnh thoảng thấy tôi đi xe đạp lướt qua, Út tài lanh xin tôi dạy cho nó tập đi, đổi lại, nó biết làm hoa giấy rất đẹp, sẽ tặng tôi một chùm hoa thật xinh vào ngày sinh nhật. Chiếc xe đạp thì lớn mà Út lại nhỏ như học sinh cấp II, cộng với đôi chân “không bình thường”, Út ngã lên ngã xuống, đau điếng. Thế nhưng, càng ngã, nó càng gắng gượng dậy và đi tiếp. Thương cho cái xe yêu quý bị Út “đánh vật” đổ lên, dựng xuống nhiều lần, nhưng trước quyết tâm của nó, tôi vẫn cố chỉ dẫn tận tình. Cứ tập mãi, tập mãi, ngã “trày da tróc vảy” thì con bé cứng đầu cũng biết đi xe đạp. Ngày “báo cáo” thành quả với tôi, nó cười khì : “Tao tập chơi thôi chứ đến đời nào ba má tao mới đủ tiền mua cho tao cái xe đẹp như của mày”.
Thương con bé Út nhà nghèo, tật nguyền mà vẫn ham học, lại học giỏi nữa, tôi quyết tâm sẽ đem đến cho Út một niềm vui nho nhỏ. Hàng ngày, tôi tiết kiệm tiền ăn sáng, Khi được ba mẹ thưởng, tôi cũng cất đi. Ngoài giờ học, tôi tưới cây, chăm sóc mấy con mèo, chú cún cho ngoại, ngoại thưởng cho tôi rất hậu hĩnh. Còn 3 ngày nữa thì đến sinh nhật của Út, tôi đập lợn ra và mừng rỡ vì mình đã tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ. Đảo qua mấy cửa hàng bán xe đạp, tôi “tá hoả” vì còn thiếu khá nhiều tiền để mua được một chiếc xe tử tế, ít ra là phải thật vững chắc để Út không bị ngã. Thấy tôi vào ngơ ra ngẩn, mẹ gặng hỏi, tôi kể cho mẹ nghe ước vọng và hoàn cảnh của Út. Thật kì diệu, mẹ đã giúp tôi hoàn thành ước nguyện nhỏ bé của mình!
Ngày sinh nhật, nhận từ tôi và mẹ chiếc xe đạp mới coong, bóng loáng, Út cứ ngạc nhiên mãi và nở nụ cười vô cùng hạnh phúc. Vậy là từ nay, Út sẽ đến trường trên chiếc xe này, sẽ không còn phải vất vả lê bước đường xa nữa.
Nhìn Út hạnh phúc, lòng tôi dâng lên một niềm vui nhỏ xinh. Tôi đã làm được một việc tốt. Bạn ạ, cuộc sống là một phép nhân quả công bằng, hãy cứ Cho đi, rồi bạn sẽ được Nhận lại. Đừng sợ thiệt thòi hay bị người khác nói là ngốc nghếch mà dừng lại. Chỉ cần, điều bạn làm Xuất Phát Từ Trái Tim.