Ừm, con thôi khóc rồi, mẹ à. Là nước mắt đã cạn hay vết thương lòng đã chịu ngủ yên? Hay do người đông, đèn sáng mà con chẳng dám khóc? Đã bao nhiêu lần con tự nhủ sẽ không khóc nữa. Sẽ không khóc vì mẹ, người đã bỏ con mà đi mất. Sẽ không đau nữa, không buồn nữa. Vậy mà sao con không làm được? Vậy mà sao hình bóng mẹ cứ thấp thoáng trong tim?
Thắt lòng khi cái giai điệu mang mác buồn của bài Lòng mẹ vang lên trong đám tang của một người mẹ nào đó. Lòng mẹ bao la như trời cao, như biển cả. Con biết, con biết. Con hiểu chứ. Nhưng con không cảm nhận được. Dù trái tim con không phải là vô cảm... Trái tim con vẫn làm từ máu thịt như ai...
Nhói đau khi nhìn một người mẹ dắt trong tay đứa con, đi dưới trời mưa. Mưa lạnh lắm, mà hai mẹ con họ thì ấm vô cùng. Còn con? Có ai đi bên con dưới trời mưa? Có ai dắt con đi giữa đường đời lạnh lẽo? Mưa lạnh, lạnh lắm mẹ à. Càng lạnh hơn khi con sực tỉnh: Con mất mẹ.
Bài văn con viết về mẹ, chỉ là một trong vô số suy nghĩ của con. Con đã cố không viết nó thật. Con giấu bớt suy nghĩ của mình, mẹ à. Con giấu cả cái bài văn đó không cho ai đọc. Con đã không muốn ai có thể chợt đọc được một thoáng suy nghĩ của con. Vậy mà, một thoáng quên, bà nội đọc bài văn ấy, mẹ à. Cả bố cũng đã đọc. Cô cũng thế. Con không nghĩ bài văn của con, nó ý nghĩa đến thế. Con chỉ đơn thuần viết ra sự thật. Cái sự thật mà con thật sự thèm khát tình yêu thương - từ mẹ.
Nếu mẹ còn sống, thì hôm nay là sinh nhật thứ 50 của mẹ. Nếu mẹ còn sống, thì có lẽ, con đã không phải khóc suốt một buổi mới nguôi ngoai trong hôm nay. Nếu mẹ còn sống, con sẽ thường xuyên bị rầy la vì cái tật bê trễ, bừa bộn - trong khi con là con gái, lại lớn rồi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ con không nghĩ nhiều như thế này, có lẽ con không bị lũ bạn cùng lứa xem là bà cụ non, có lẽ con có thể vô tư hơn. Nếu mẹ còn sống, thì chủ nhật này, con có thể làm một người con hiếu thảo bằng cách tặng mẹ một món quà mà con tự làm. Nếu mẹ còn sống, mẹ có thể ôm con vào lòng, có thể nghe con tâm sự, có thể la rầy,... Nhiều lắm. Nếu mẹ còn sống... Ừ, nếu thôi... Bởi đó chỉ là cái mơ ước của riêng con... Cái ước mơ mà khi còn là đứa trẻ thơ ngây ngày nào, con từng tin, một bà tiên sẽ thực hiện điều ước ấy, cho con.
Và bà tiên, chỉ có trong giấc mơ hay câu chuyện cổ tích hằng đêm. Hiện thực, vẫn là hiện thực. Con không còn mẹ. Điều đó mãi mãi không thay đổi.
Ừm, hôm nay sinh nhật mẹ. Chị đã bảo con nên thắp một nén nhang cho mẹ trước khi ngủ. Con sẽ không làm thế... Ngày sinh nhật, sao phải thắp một nén nhang? Cái đúng nên là câu, "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!".
Nhưng, vui vẻ làm sao được, mẹ ơi? Khi đây là ngày sinh nhật đầu tiên, con khóc nhiều như vậy, vì mẹ. Mẹ vui không khi con gái mẹ khóc? Chắc là không đâu, mẹ nhỉ! Vậy nên con không khóc đâu. Sẽ không khóc nữa đâu... Hứa đấy... Mẹ con mình ngoéo tay nhé!
Nếu là một người con ngoan, sẽ không làm mẹ phiền lòng, mẹ nhỉ!Con sẽ sống tốt... sẽ...