Mùa thu lại về với đúng huơng vị muôn đời của nó, cũng lá vàng rơi rơi trong gió.Nhưng có lẽ ở cái đất cao nguyên này mùa thu về không giống như ở những nơi khác.Lá vàng cứ rơi nhưng dấu tích của nó thì it ai biết đến. Những cơn gió lốc tưng bừng nhảy nhót mang theo nhữ chiếc lá vàng đơn côi và cả những nỗi buồn của nó.Chẳng mấy ai để ý đến nó cả.Mùa sang náo nức, những cơn mưa không quên ào ạt khi chiều về.Những con đuờng đất đỏ nhầy nhụa đất, bùn, nuớc... chen nhau nổi lên mặt.Nó cứ bám riết lấy nguời ta như trêu đùa chọc gheọ.Nhìn trời mưa ào ạt chẳng mấy ai muốn chơi đùa với lũ bùn sình ấy.Trên đuờng vắng tanh chỉ có lũ học trò lem luốc, lạch bạch đôi chân nhỏ xíu chống trọi với những cú "chụp ếch" kếch xù đang chờ chúng.Trời mưa lạnh lắm mà đứa nào cũng toát mồ hôi cả.Chiếc cặp trên lưng trở lên nặng nề hơn .Quần áo cũng trở nên vuớng víu lại thêm cái áo mưa "giấy" rộng thình, phành phạch trong gió...hễ mà té là có cũng như ko.Nên đứa nào cũng uớt mem như chuột.Một tay xách dép,một tay kéo quần... đánh vật với cơn mưa. Khi trời tạnh không khí thoáng đãng vô cùng, hơi lạnh cùng một mùi vị man mác của cây cỏ làm cho đứa nào đứa nấy cảm thấy khoan khoái vô cùng. Nhưng rồi chúng lại rơi vào thế giới riêng tuyệt vời của mỗi đứa.Ngắm những hạt nuớc long lanh rơi xuống từ lá cây, xa xa từng đám suơng đang lan tràn trên mặt đất rồi ngẫm nghĩ ra chiều ghê gớm lắm...Trời bỗng tối thật nhanh,nhưng chẳng đứa nào lo lắng cả chúng vẫn mải mê với những điều gì kì lạ mà vớ vẩn.Mãi cho đến khi bóng tối bao trùm khắp nơi,những con bọ cánh cứng bay ào aò, xè xè trên những tán cây hai bên đuờng. Lũ nhóc mới vội vã lê những đôi chân mệt mỏi mang theo những đôi dép bê bết bùn đất theo con đường hun hút, huớng về những ánh đèn leo lét của những ngôi nhà xa lắc lấp trong vuờn cà phê giờ chỉ là những vùng đen đặc.
Thế nhưng tất cả những điều đó không hề làm giảm niềm hân hoan của lũ nhóc chúng tôi khi mùa thu về.Tiếng trống tựu truờng vẫn làm tin lũ nhóc rung rinh, hân hoan náo nức. Dù biết rằng chỉ một vài bữa thôi là chúng lai ao uớc đuợc nghỉ...Thật là kì lạ,nhớ lại một thời đã qua mà tôi vẫn luôn đặt câu hoỉ. Tại sao chúng tôi lại có thể hồn nhiên đến vậy.chẳng biết những đứa trẻ thành phố bây giờ có thể có đuợc những giây phút thần tiên như chúng tôi ngày đó không? Chúng có uớc ao đi học, rồi lại uớc ao đuợc nghỉ hay chúng chỉ biết vùi đầu vào sách vở và những giờ họ thêm.Những buổi đến truờng trên những chiếc xe phân khối lớn chắc chúng không thể cảm nhận huơng vị đất trời sau cơn mưa, những tia nắng cuối ngaỳ....Những giờ trưa lay lắt trên đuơng về dưới cái nắng chói chang, gay gắt thêm cái bụng cồn cào nhiệt tình kêu reó.Những trái ổi xanh đắng chát, những trái me chua lè chúng cũng đem chia nhau để an ủi cái dạ dày đau khổ_ không biết nó có thích những thứ đó không, mà thấy nó cũng im re đuợc một lát nhưng rồi lại kêu réo nhiệt tình hơn.
Ôi những tháng ngày ấy thật tuyệt vời.Mãi cho đến tận bây giờ, khi đang ngồi trên giảng đường Đại học tôi vẫn không sao quên đuợc những tháng ngày thần tiên ấy.Nó như một câu chuyện cổ tích mà chính chúng tôi viết lên, sinh động biết nhuờng naò. Hơn cả những chú lính trì dũng mãnh, và những nàng công chúa giấy yêu kiều.Bởi đây là một câu chuyện hoàn toàn có thật và khắc sâu vào tâm trí mỗi đứa như câu chuyện cổ tích đuợc mẹ kể cho nghe mỗi ngày từ khi còn thơ bé.
Tùng tùng tùng........Hồi trống dài ngân lên vnag vọng khắp núi rừng làm im bặt những tiếng trò chuyện lao xao của những cô cậu học trò vừa mới gặp lại nhau. Sự sợ sệt của đám nhóc tì mới buớc chân vào ngôi trơờng trung học.Mặc dù biết thừa rằng chỉ ngày mai thôi là chúng sẽ quậy tưng trời, nhưng chúng tôi vẫn thấy khoái trá khi chọc ghẹo chúng.Những cô bé níu chặt lấy mẹ, còn những cậu bé thì có vẻ can đảm hơn nhưng cũng chỉ dán ngo ngoe như gà con mới xuống ổ.....
[........] hết phần 1