Các em gái nhỏ vừa múa xong, mặt đỏ bừng. Các em đưa tay vuốt mồ hôi lấm tấm rịn ra nơi trán và chạy về phía cô giáo. Cô giáo quàng các em vào lòng. Cô giáo tuổi đâu chỉ chừng mười chín. Dáng người mảnh dẻ, cô có mặt đen sáng thông minh và hơi rụt rè như mắt trẻ con. Cô thuộc vào thế hệ giáo viên trẻ của cách mạng chúng ta, trẻ như ngôi trường mới dựng lên giữa những xóm làng giải phóng này.
Mãi đến gần ngày về Nghi mới chợt nhận ra mình chưa bao giờ thấy sao trên bầu trời Stockholm. Nghi không dám chắc đó là một đặc điểm kỳ thú của xứ sở phương Bắc lạnh lẽo này hay do mình quá lơ đãng trong suốt một năm sống ở đây.