Năm quí-tị (207) Triệu Đà đánh được An-dương-vương rồi, sáp-nhập nước Âu-lạc vào quận Nam-hải, lập thành một nước gọi là Nam-Việt, tự xưng làm vua, tức là Vũ-vương, đóng đô ở Phiên-ngung, gần thành Quảng-châu bây giờ.
Nghìn buổi sáng, bình minh se chỉ thắm Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi. Thuở xa kia là con của mặt trời, Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng. Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống
Tôi gặp em khi là thời gian em đi thực tập. Lúc đó em đã có bạn trai. Người đó đã gắn bó với em suốt 4 năm đại học. Dù tôi biết vậy. Nhưng ở em lại toát ra một sức hút mà tôi không thể cưỡng lại được. Tôi đã quyêt tâm theo đuổi em. Và chúng tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc ở bên nhau. Khi thực tập xong, quay trở lại trường để thi tốt nghiệp em đã nói với tôi là hãy quên em đi. Tôi chẳng biết tại sao mình lại quyết định sẽ chờ em mặc dù biết chắc rằng đó sẽ là con đường đau khổ. Nhưng người đau khổ không chỉ có mình tôi. Em cũng chẳng hạnh phúc khi trở lại với bạn trai của mình. Sự giằn vặt để chọn lựa giữa tôi và bạn trai của em đã làm cho em đau khổ. Lúc đó em đã gửi cho tôi một bài thơ mà có lẽ cả cuộc đời này không bao giờ tôi có thể quên được.
Anh có yêu em không ?”. “Có”. “Yêu như thế nào?”. Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: “Thì... cũng như mọi người yêu nhau”. Vân đỏng đảnh: “Ứ, ứ cần anh nói thế. Phải cụ thể hơn cơ”.