"18 tuổi - tôi đã biết mơ về một mái ấm… có hai người. Lời yêu chưa đợi hiểu hết vị ngọt nơi đầu môi, anh đã phải xa tôi để vào thành phố học đại học, để lại trong tôi nỗi nhớ cồn cào, nơi trái tim hồng tuổi 18 lần đầu gõ nhịp yêu thương...".
Tại sao cuộc sống của chúng ta không tràn đầy toàn là những thời khắc hoan hỉ, hạnh phúc, hài lòng? Tại sao lại có cả những ngày tháng buồn bã, thất vọng chán nản? Lại có những thời điểm gần như trống rỗng? Đó là để những người yêu mến chúng ta có thể đổ đầy vào cho chúng ta sự cảm thống, san sẻ của họ…