Em biết anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng thư này của em nhưng em vẫn cứ viết. Viết lần cuối cùng này cho anh. Để rồi em sẽ lật một trang mới không có nét chữ của anh. Đi một con đường mới không còn mang tên anh mà mang tên em, một cái tên rất riêng em...
Nếu em biết anh làm công nhân lương cơ bản chỉ có vài trăm ngàn đồng, tăng ca muốn xỉu mới đủ tiền cho em ăn học, thì chắc chắn em sẽ không dùng di động chỉ để nhắn tin, buôn chuyện với bạn bè như lâu nay...