:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T

(¨`•.•´¨)Nhị Thiếu Gia(¨`•.•´¨)
  (¨`•.•´¨)Ầm Ầm...bụpbụp...chát chát...á á...híc híc...chết nè dám chọc Thiếu Gia ta hả Hì hì...^_^ Tí chết đúng là đàn bà(¨`•.•´¨)
(¨`•.•´¨)====(¨`•.•´¨)=====(¨`•.•´¨)
(¨`•.•´¨)Đời con gái như loài hoa trắng(¨`•.•´¨)
(¨`•.•´¨)Khách qua đường có thể ngắm xem(¨`•.•´¨)
(¨`•.•´¨)Có ngắm xin đừng dang tay hái(¨`•.•´¨)
(¨`•.•´¨)Để hoa tàn tội lắm người ơi ^_^__(¨`•.•´¨)__^_^
Blog | Lưu bút | Hình ảnh | Nghe nhạc | Avatars | Games | Bài viết
Về trang chủ Vào diễn đàn Những câu hỏi thường gặp
:: Thỏ Con  
Xem lưu bút
Xem thông tin
» Gửi tin nhắn
» Kết bạn
 
 
MY BLOG  
» Bài viết của blog
¤ Hình ảnh của tôi
» Bộ sưu tập Avatars
° Games tôi chơi
¤ Truyện tranh tôi đọc
» Gửi bài viết lên web
° Nghe nhạc - Xem phim
 
 
THỐNG KÊ BLOG  
  » 118173 lượt truy cập
  » 792 bài viết cho web
  » 128 bài viết cho blog
  » 4 album nhạc
  » 28 ca khúc
  » 0 truyện tranh
  » 104 avatars
 
WEBSITE YÊU THÍCH  
 
ĐĂNG NHẬP  
 
 
THUNG LŨNG HOA HỒNG  
Tình Yêu
Tin Học
Giải Trí
Học Ngoại Ngữ
Kỷ niệm áo trắng
 
NHÀ TÀI TRỢ  
 
 
BÀI VIẾT CỦA BLOG   
Cô Gái Lạ
Kha Nguyên có một cái tên quá đẹp so với cô bé.– Đó là phản ứng đầu tiên của 24 thằng con trai lớp chuyên tin ngày đầu cô bé chuyển đến. Gầy đét, da ngăm ngăm và chẳng nổi bật…
Lớp 11 chuyên Tin có một học sinh mới, là con gái. Nghe tin đó xong, 24 thắng con trai của cái xứ sở tòan con trai, số nhị phân với Visual Basic, C++ hú hét lên như nhớ rừng, khiến thầy Minh chủ nhiệm trước khi đưa “lính mới” vào phải dè dặt dặn chừng: “Mấy anh đừng có làm quá người ta sợ không dám học đó nghen”. Thế mà khi thầy đưa nhỏ ra giới thiệu trước lớp, cả 24 thằng con trai không đứa nào hó hé gì cả. Đứng trên bục, nhỏ học sinh mới nhìn gầy đét, khô khan, da ngăm ngăm và không có chút gì giống với mấy cô bạn chuyên Văn của tụi nó cả. Nhỏ tên Nguyên – Nguyễn Hòang Kha Nguyên, cái tên quá đẹp so với nhỏ. Huy hích vai Nguyên:

- Ê, “ẻm” cùng tên với mày kìa!

- Cùng đâu mà cùng, nghe kĩ đi, tao là Khoa Nguyên, mày đừng có mà đánh đồng!

- Thì mém trùng chớ sao, cả cái họ cũng trùng, Nguyễn Hòang Khoa Nguyên ơi, mày có duyên với “ẻm” rồi, sướng thế, có duyên với “mĩ nhân” là quý lắm đó nha!
Cả đám con trai cười rộ lên, Nguyên nhăn nhó vì thằng bạn thân đem đầy đủ cái tên mà trước giờ Nguyên luôn cảm ơn bố mẹ vì đã đặt quá hay ra trêu, nó nhìn lên, nhỏ bạn trên bục giảng bối rối đi vội về chỗ ngồi mà thầy đã dành trước cho nhỏ, giữa lớp, bao vây là 24 thằng con trai suốt ngày nhí nhố của cái lớp chuyên Tin này. Ngày hôm đó, nhỏ Kha Nguyên chính thức là thành viên thứ 25 của cái lớp tòan nam này, là “bông hoa lạ” của tụi nó, dù hoa này không ngát hương như hoa thường, có lẽ là xương rồng chăng?


Hóa ra Kha Nguyên không phải là một con nhỏ tầm thường như cái ngoại hình của nhỏ, thậm chí rất là… phi thường nữa, Nguyên nhận ra điều đó khi nhỏ bạn liên tục bị thầy cô gọi lên bảng trong tất cả các tiết (các thầy cô thường thích thử thách học sinh mới, dù đó là trai hay gái) và luôn đáp ứng tốt mọi yêu cầu của thầy cô về một học sinh “chăm ngoan học giỏi hiền lành dễ thương”. Nhỏ này còn để lộ khả năng cực kì kinh khủng của mình đối với môn Tin, nhỏ làm Visual Basic ngon ơ, lập trình web dễ như bỡn và Pascal là thuộc về cái thuở xa xưa nào từ khi Trái Đất mới hình thành rồi. Nhưng con nhỏ vẫn lầm lì và ít nói, chắc nó tự ti về ngọai hình gầy nhom và làn da châu Phi khô khan của mình, 24 đứa con trai nghĩ thế. Còn Nguyên, nó không ưa nhỏ này, bởi nhỏ quá giỏi như thế nên mỗi khi có bài luyện viết phần mềm mới, thầy Minh thường hay ghép nó với nhỏ này, tất nhiên, Nguyên cũng là một đứa giỏi, không có chuyện nó bị “khớp”, nhưng vấn đề ở đây là cũng như cái tên, giống hết, chỉ khác nhau chữ Kha với Khoa, hai đứa nó luôn đồng tình với mọi chi tiết trong một vấn đề, nhưng đến phần quan trọng nhất, thể nào cũng có chiến tranh, không bao giờ cùng 100% hòa thuận cả. Điều đó khiến Nguyên mệt mỏi và thường có ý làm một mình, tránh xa con nhỏ “vừa xấu vừa… dã man” này ra.

* * *

- Hey Nguyên, tin nóng đây, em Hân vừa bảo em í thích nhất được tặng bánh kem kìa, mà phải là bánh mousse dâu tây nhá, không thì em không chịu đâu – Huy nhảy vào, tay cầm bánh mì gặm nham nhở.

- Hả - Nguyên nhảy dựng lên, quên bẵng đi dòng lệnh đang viết dở - Ai nói với mày tin ấy thế???

- Thì mấy bà tám chuyên văn chứ ai, tao chỉ cần lượn qua lượn lại vài vòng là có hết thông tin đem về phục vụ chuyện tình đẹp của mày, hàhà. À, mà mày phải nhanh tay nhanh chân lên, thằng Hiếu “toán” nó đã tuyên bố sẽ tặng em đúng ý luôn kìa.

- Hả - Lần thứ 2 trong vòng năm phút Nguyên nhảy dựng lên – Sao… sao nó biết???

- Thì chắc nó cũng có mấy thằng chiến hữu tốt với nó giống tao tốt với mày. Giờ mày tính sao???

Nguyên nhíu mày, nhăn nhó làm ra vẻ đang động não suy nghĩ dữ dội lắm, tự dưng nó nhìn qua nhỏ bạn cùng tên, nhỏ này đang cầm mẩu bánh ăn dở, thế là bao nhiêu nơron chuyên Tin của nó chạy như bị phóng điện.

- Eureka! Nghĩ ra rồi!!!

Chuông reo, bỏ mặc Huy ngơ ngác chưa hiểu gì, Nguyên phóng ra khỏi lớp, không quên lẩm bẩm “Thiệt tình, mình phục mình quá đi mà!!!”.

* * *

Sáng chủ nhật, buổi học đầu tiên chật kín học viên trong cái phòng học be bé đầy thau, máy đánh trứng,… Nguyên ngại ngùng đeo cái tạp dề màu xanh bơ vào và cố gạt hết cái ý nghĩ “Chỉ có mình mình là con trai ở đây” để cố ngất mặt lên nghe giáo viên hướng dẫn cách trộn bột cho đều. Ý chí của một thằng con trai 17 tuổi thật là đáng phục. Nhất là khi suốt ngày phải chạm trán với 23 thằng con trai và 1 nhỏ con gái có – cũng – như – không trong lớp, việc cưa cẩm một nàng chuyên Văn tự dưng trở thành cực kì quan trọng. Cứ nghĩ đến vẻ mặt “mừng rỡ + hạnh phúc + xốn xang” của Hân và cái tướng “bại trận” của Hiếu “toán” là nó thấy lâng lâng rồi. Bánh tự làm chắc chắn sẽ hơn đứt bánh tiệm (về ý nghĩa). Tuy nhiên, sau khi tham khảo qua lại thì Nguyên đoan chắc nó sẽ không có đủ can đảm bước chân vào cổng Nhà văn hoá phụ nữ để học đánh trứng hay nhào bột, may mắn làm sao nó có bà chị cực yểu điệu và thích học “mấy thứ linh tinh” (theo ý kiến riêng của Nguyên) tư vấn cho tiệm bánh này, chủ tiệm là hai vợ chồng và họ có dạy làm bánh rất ngon. Cuối cùng thì Nguyên đang đứng ở đây, trong cái tạp dề màu xanh bơ và tay thì đang lóng ngóng đưa quả trứng lên, cố gắng đập cho không bị nát và mặt thì tòan mùi bột. Có mấy cô lớn tuổi nhìn nó, tò mò, nhưng không sao, nó quyết tâm làm được bánh mousse dâu tặng Hân, có gì mà Nguyên không làm được chứ.

* * *

- Hey, cả tháng nay tao rủ mày đi đánh bóng mày cứ từ chối là sao hả? Rốt cuộc là bận gì???

Nguyên không trả lời mà phóng vọt đi như mọi khi. Huy ngán ngẩm lắc đầu. Một tháng nay, Nguyên đã “nâng tay nghề lên một bậc” và đã được thưởng thức thành quả đầu tiên của mình. Hôm nay cô Nga – giáo viên hướng dẫn làm bánh của nó – sẽ dạy cách làm kẹo gôm để trang trí bánh. Nguyên khuấy mãi mà vẫn không làm cho cái thứ dung dịch trong nồi kia sệt lại được, nó bực bội đi vòng qua phía kia dãy bàn dài, lục lọi kho nguyên liệu tìm kiếm mấy lá gelatine nhằm cứu vãn tình hình.

- Bạn tìm gì thế?

Giọng nói vừa cất lên, Nguyên ngạc nhiên ngước mắt nhìn về người đang đứng kế mình. Là Kha Nguyên. Nó ú ớ:

- Ơ, á, ủa, sao Kha Nguyên lại ở đây???

Hỏi xong nó mới thấy mình thật ngố, một đứa con gái ở lớp học làm bánh không có gì lạ để hỏi mà một thằng con trai như nó ở chốn này mới là điều làm người ta phải băn khoăn.

Kha Nguyên trả lời, làm nó còn ngạc nhiên hơn lúc biết cô bạn xuất hiện:

- Đây là nhà Nguyên mà. Đây là tiệm của nhà Nguyên, hôm nay mẹ Nga của Nguyên bận quá nên nhờ Nguyên ra giúp. Bạn tìm gì thế?

- Ờ, ờ, lá gelatine… Để làm dung dịch kẹo đặc lại… Mình làm mãi mà không được…

Sau khi được cô bạn nhỏ nhắn khuấy khuấy mười lăm phút, nồi kẹo của Nguyên trông đã khá giống với trong sách (không cần dùng thêm lá gelatine). Nguyên nhìn cô bạn đầy khâm phục, giờ giải lao, Kha Nguyên ngồi xuống cạnh Nguyên, đưa cho nó hộp kẹo.

- Ăn đi nè! Nguyên làm đó.

Hộp kẹo gôm đầy hình thù nhỏ xíu rắc đường lóng lánh, nhưng tòan màu xanh. Màu xanh của trái bơ, ngọt ngọt, dịu dịu. Nguyên lấy một viên bỏ vào miệng.

- Sao tòan màu xanh thế?

- Nguyên thích màu xanh này, trông nó thật mát J (Vậy ra cái tạp dề này là tác phẩm của cô nàng – Nguyên nghĩ). Sao bạn lại đến đây học làm bánh vậy? Định cưa cẩm ai à?

Nguyên ngớ người:

- Sao Kha Nguyên biết???

Kha Nguyên bỗng cười phì:

- Sao bạn thích bắt đầu câu nói bằng chữ “sao” quá vậy?

- Thì Kha Nguyên cũng vậy thôi.

Ngay cả trong cách nói chuyện, Nguyên và cô bạn cũng giống nhau, nhưng vẫn cứ cố cãi làm cho mình khác đi. Kha Nguyên nói tiếp:

- Mấy cậu con trai chỉ tới đây để làm bánh tặng ai đó thôi. Mình gặp nhiều rồi. Tặng ai vậy? Thấy bạn có vẻ rất quyết tâm J

Tự nhiên Nguyên thấy Kha Nguyên cười một cái, nó hơi ngớ ra một chút, cô bạn đen nhẻm hẳng ngày bỗng rạng lên dưới ánh nắng, rất thú vị. Rồi mất hết vẻ dè dặt ban đầu, Nguyên kể cho nhỏ nghe về Hân – cô bạn hoa khôi lớp văn, về Hiếu – hot boy lớp tóan, về chuyện cùng cảm nắng của nó và Hiếu với Hân, về ý thích bánh mousse dâu của Hân, về cuộc đua giữa nó với Hiếu, về sáng kiến bánh làm hơn đứt bánh tiệm của nó và tặng cho Hân trong buổi party cuối năm truyền thống của khối 11. Kha Nguyên nghe xong cười cười, bảo:

- Nguyên kì công và thật lòng vậy, chắc chắn Hân sẽ “đổ cái rầm” cho coi J

Nói cười vậy chứ mà sao lúc đó mặt nhỏ tự nhiên buồn tới lạ. Nguyên lại ngẩn cả người.

* * *

Mỗi khi đến lớp làm bánh này, Nguyên lại có thêm một cái nhìn khác về Kha Nguyên. Cô bạn trông khô khan nhưng rất mềm mỏng, gầy gò nhưng vẫn mạnh mẽ. Để trụ vững ở lớp mới, cô bạn đã phải cố nén nỗi nhớ bạn cũ, trường cũ, cày cật lực để hòan thành những chương trình dài ngòăng của đội tuyển. Nhưng tài làm bánh của Kha Nguyên thì không chê vào đâu được, Nguyên sau một thời gian được cô bạn nhiệt tình giúp đỡ đã có khả năng làm ra bánh mousse dâu. Những kì thi qua mau và buổi party cuối năm đang đến gần. Kha Nguyên – nhờ vào bản tính dễ thương và những bữa đãi bánh chocolate tự tay làm cực ngon của mình đã dần chiếm được cảm tình của 24 thành viên nhí nhố còn lại của lớp Tin. Cô bạn tích cực động viên Nguyên về chiếc bánh mousse quan trọng, nụ cười vẫn rạng ngời nhưng thái độ khá lúng túng, nhất là khi Nguyên đặt tay trang trí những viên kẹo gôm lên bề mặt mousse dâu đỏ tươi.

- Party vui vẻ nhé ^^ - Kha Nguyên nói sau khi cẩn thận giúp Nguyện cột dải nơ đỏ quanh chiếc hộp.

- Ơ, Nguyên ngơ ngác, tối nay Kha Nguyên không đi party à?

- Ừ, tối nay Nguyên bận rồi.

Kha Nguyên bối rối cười rồi hối hả đi về phòng, dáng gầy ốm, liêu xiêu. Nguyên nhìn theo cô bạn, rồi không hiểu sao, nó bước vòng qua dãy bàn dài, cúi xuống lục lọi kho nguyên liệu, tìm mấy lá gelatine và hộp màu siro xanh bơ mà cô bạn hay để riêng trên chiếc kệ nhỏ cuối phòng. Rồi nó rút di động, bấm số Huy.

Những học sinh của khối 11 sau khi trút bỏ bộ đồng phục và diện lên người những bộ cánh đẹp đẽ trông khác hẳn. Hân xuất hiện, cô bạn trông xinh đẹp kinh khủng với bộ váy màu hồng cách điệu và mái tóc loăn xoăn buông dài, như một quý cô, kiêu kì và xa cách. Hiếu bước lên, nhìn Nguyên, rồi cậu ta đưa cho Hân chiếc hộp to đầy màu sắc, rất sang trọng, Hân mở nắp hộp trong sự trầm trồ của mọi người. Chiếc bánh mousse dâu tây đề tên Hân đỏ mọng trong ánh đèn lấp lánh, miếng chocolate in chữ Tours les jours nổi bật, ngon lành. Đúng lúc đó, Kha Nguyên bước vào, Huy nhìn Nguyên nháy mắt, Nguyên nhìn lại tên bạn thân đầy vẻ cảm kích. Kha Nguyên hôm nay vẫn mái tóc đuôi ngựa như thường ngày, vẫn gầy gò trong bộ váy màu xanh bơ giản dị, Kha Nguyên đem đến ổ bánh rất to, bánh kẹo gôm. Mọi người trầm trồ khen ngợi, nhưng đến khi cắt bánh kem, không ai buồn động đến, chiếc bánh mousse dâu hàng hiệu của Hiếu đã gây được sự chú ý quá lớn. Nguyên ăn thử một mẩu bánh kẹo gôm, rất ngon. Có lẽ Kha Nguyên đã tốn rất nhiều thời gian cho chiếc bánh này.

Giữa tiệc, tiếng nhạc ồn ào làm Nguyên nhức đầu, nó muốn tìm một chỗ yên tĩnh, khi đi ngang qua restroom, Nguyên nghe thấy tiếng nói vọng ra.

- Nhỏ gầy nhom khi nãy là lớp tin phải không? Bánh tự làm à? – Hân cất cao giọng hỏi.

- Ờ, nhìn cái bánh buồn cười, ai đời lại đi ăn bánh với cái thứ kẹo đó, nhỉ.

- Uhm, bởi thể Hân đâu có đụng vào, tóc nhỏ đó còn hơi dính bột kìa, không chừng trong bánh chứa tóc nó đấy. Tours les jours của Hiếu vừa sang vừa ngon, gì chứ bánh thì mua cho rồi, làm tặng chi cho tốn công không biết, mà cũng chẳng ai thèm đụng vào.

Nguyên lặng người, nhìn chiếc hộp buộc nơ đỏ cẩn thận, khẽ cười cho công sức nó bỏ ra hai tháng qua. Chợt, Nguyên thấy bóng người gầy nhom vụt chạy, vạt váy màu xanh phất phới…

Trời lạnh rét, Nguyên cứ lảng vảng trên những con phố gần tiệm bánh, hét lên cái tên giống của mình:

- Nguyên ơi, Nguyên!

Chợt nó nhận thấy ở trạm xe buýt một cô nhỏ ốm nhom, co ro giữa phố. Nguyên phóng đến, chìa cho Kha Nguyên chiếc hộp buộc nơ đỏ thắm.

- Bạn nghĩ sao mà đem chiếc bánh này đưa mình vậy?

Cô nhỏ hét lên, khóc òa, dưới ánh đèn đường, làn da đen không còn nổi bật, Nguyên cũng không biết chính chiếc váy xanh mỏng manh hay sự xúc động làm Kha Nguyên run rẩy nữa. Nó ngỡ ngàng, xót xa, tay run run mở nắp hộp, những viên kẹo gôm nhỏ xíu màu xanh bơ phủ đường vẫn lấp lánh dưới những ngọn đèn đường ban đêm. Kha Nguyên lặng thinh, khẽ lấy một viên cho vào miệng. Nguyên chợt nhận ra, trước giờ Hân chỉ là một thói quen, một mục tiêu mà Nguyên đặt ra trong cuộc đua với Hiếu, sự cạnh tranh của hai thằng con trai từ học hành, thể thao đã chuyển qua lĩnh vực tình cảm lúc nào không hay. Nguyên mải mê theo đuổi chiếc bánh mousse dâu quá ngọt ngào mà lại quên mất những viên kẹo gôm cũng ngọt lành không kém. Nguyên ngồi xuống kế cô bạn cùng tên, đưa cho nhỏ một bên chiếc tai nghe, iPod phát lên bản nhạc mà hai đứa vẫn nghe chung khi làm bánh, dù Kha Nguyên luôn khăng khăng thích phần của Tăng Nhật Tuệ hát đầy chất phiêu, còn Nguyên thì yêu mến giọng Thùy Chi trong vắt lạ lùng, nhưng như mọi lĩnh vực khác, dù có những ý kiến đối lập nho nhỏ, điều quan trọng là cả hai đều cùng thích bài hát này. Những giai điệu cứ vang lên…

Ngày mới, một ngày mai
Có tia nắng hồng tươi
Có em, vẫn là em
Ngày mới, một ngày mai
Vẫn như mới vừa quen
Vẫn thơ ngây, vẫn là em
Như bình minh, bắt đầu

- Kẹo gôm cậu làm vẫn không dai được, đã chỉ bao nhiêu lần rồi.

- Hả, đòi hỏi quá nhé, người ta đã làm cho Kha Nguyên rồi mà còn chê nữa ><

- Hà hà, thôi để mai tớ lại chỉ giáo cho cậu…

Phải rồi, ngày mai, sẽ là một ngày rất khác…

Ngày mới một ngày mai
Sẽ không giống ngày hôm qua
Sẽ vui, sẽ là em
Ngày mới một ngày mai
Sẽ theo giấc ngủ say
Xé tan những giọt mưa đêm
Thì xin em hãy vui và bình minh bắt đầu…
Cập nhật: 05/05/2009
CẢM NHẬN  
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
Bạn hãy đăng nhập để viết cảm nhận cho bài này
 
Copyright © 2006 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved.