:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T

pé vịt
  ---»(¯º• ¶0é ¶ƒị† •º¯) £0vË (¯º• /\ñh ¶\¶hím •º¯)«---
Blog | Lưu bút | Hình ảnh | Nghe nhạc | Avatars | Games | Bài viết
Về trang chủ Vào diễn đàn Những câu hỏi thường gặp
:: †...¶0é ¶ƒị†...†  
Xem lưu bút
Xem thông tin
» Gửi tin nhắn
» Kết bạn
 
 
MY BLOG  
» Bài viết của blog
¤ Hình ảnh của tôi
» Bộ sưu tập Avatars
° Games tôi chơi
¤ Truyện tranh tôi đọc
» Gửi bài viết lên web
° Nghe nhạc - Xem phim
 
 
THỐNG KÊ BLOG  
  » 13997 lượt truy cập
  » 1 bài viết cho web
  » 2 bài viết cho blog
  » 0 album nhạc
  » 0 ca khúc
  » 0 truyện tranh
  » 0 avatars
 
WEBSITE YÊU THÍCH  
 
ĐĂNG NHẬP  
 
 
THUNG LŨNG HOA HỒNG  
Tình Yêu
Tin Học
Giải Trí
Học Ngoại Ngữ
Kỷ niệm áo trắng
 
NHÀ TÀI TRỢ  
 
 
BÀI VIẾT CỦA BLOG   
†...¯¶¯ Qµá ¶Khứ ¯¶¯...†
Yêu một người phải chăng đã là quá khó đúng ko anh?! Nhưng tại sao quên một người lại càng khó khăn đến như thế.Suốt một thời gian dài em đã ko thể có cảm giác với ai...Và anh đã đến làm con tim em thôi nhảy múa theo nhịp đập bình thường của nó.Để rồi đến bên nhau...Khoảng thời gian đó em ko thể nào quên được và cũng ko cho phép mình được quên nó.Có chăng bây giờ em chỉ xếp nó vào một ngăn tủ mang tên QUÁ KHỨ để biết rằng mình đã từng vô cùng hạnh phúc...Cái quá khứ luôn có anh bên cạnh...

Pé vịt...anh vẫn thường gọi em như ngày xưa ấy...Cái ngày xưa ko biết đến bao giờ em mới có thể quên được.Bây giờ chẳng ai gọi em như thế và em cũng ko cho bất cứ người nào khác được gọi em như thế.Vì đơn giản đó là cách chỉ riêng anh mới được gọi em và em cũng muốn giữ một cái gì đó thuộc về riêng tư chỉ anh và em...
Em biết bây giờ dù có mong mỏi điều gì thì chúng ta cũng ko thể trở về như lúc trước. Nhưng quên anh em vẫn chưa làm được.Ko phải thứ mình muốn đều có thể làm được đâu anh à.Giống như em vẫn muốn giữ anh bên cạnh nhưng em nào có làm được điều đó.Mọi thứ đối với em bây giờ chẳng còn gì cả.Sự che chở, quan tâm, bảo vệ nơi anh... tất cả chỉ còn là quá khứ.Một quá khứ buồn em muốn quên hết đi nhưng sao nó vẫn hiển hiện thật rõ ràng.Ngày qua ngày nỗi đau cứ dằn xé tim em làm em ko thể nào chịu đựng nỗi nữa...
Yêu một người phải chăng đã là quá khó đúng ko anh?! Nhưng tại sao quên một người lại càng khó khăn đến như thế.Suốt một thời gian dài em đã ko thể có cảm giác với ai...Và anh đã đến làm con tim em thôi nhảy múa theo nhịp đập bình thường của nó.Để rồi đến bên nhau...Khoảng thời gian đó em ko thể nào quên được và cũng ko cho phép mình được quên nó.Có chăng bây giờ em chỉ xếp nó vào một ngăn tủ mang tên QUÁ KHỨ để biết rằng mình đã từng vô cùng hạnh phúc...Cái quá khứ luôn có anh bên cạnh...
Bây giờ em chẳng biết mình nên làm gì nữa.Trong em chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi...Em luôn mạnh mẽ trước mắt mọi người nhưng đâu ai biết rằng em rất mỏng manh.Nước mắt em mỗi ngày lại rơi nhiều hơn.Nỗi đau mỗi ngày lại tăng thêm.Và vết thương mỗi ngày lại bị khoét sâu hơn...Ko phải em ko muốn quên hết để bắt đầu lại cuộc sống khi xưa đâu anh à.Em cứ ngỡ là mình làm được khi mỗi sáng trong mắt mọi người em đều tươi cười bước đến trường nhưng khi đêm về em mới thật sự nhìn thấy em.Một con bé mỏng manh chỉ biết gục đầu vào gối khóc một mình.Cảm giác đó khó chịu lắm anh có biết ko?!
...Yêu em nhất nhất luôn đó em vịt....Anh có biết rằng mỗi lần em nhớ đến câu nói của anh là một lần nữa em ko thể nào kiềm được nước mắt ko?! Những kỉ niệm ngày nào luôn hiện rõ trong đầu em.Và em nhớ nhất chính là anh nhím của thời cấp ba.Tuy còn rất trẻ con, rất hay đùa giỡn nhưng trong mắt vịt thì dễ thương quá đổi.Em nhớ cả những lần anh chở em đi học về cả những lần đi chơi nữa.Trời lạnh lắm, có khi còn có cả mưa nữa nhưng em cảm thấy ấp áp vô cùng khi ngồi sau anh, để được vòng tay qua ôm anh thật chặt và gục đầu trên vai anh.Lúc đó em chỉ mong thời gian có thể ngừng hẳn lại để anh và em mãi được như thế...
Những tháng này tại sao lại có mưa hả anh?! Giá như bên em bây giờ có anh thì em đã chẳng cảm thấy lạnh lẽo đến như thế này...Đêm noel... đáng lí ra em đã rất hạnh phúc khi đi bên anh...nhưng em lại ngồi ở nhà để khóc một mình, để nhận ra rằng mình đã mất anh thực sự rồi.Nó đến thật chóng vánh em ko thể nào ngờ được...Em như muốn ngã quỵ khi nhận ra rằng đó mãi là sự thật.Em cần một ai đó quan tâm em bây giờ, cần ai đó làm điểm tựa cho em...nhưng cũng ko dám đón nhận tình cảm từ bất cứ một ai.Vì hơn ai hết, chính em biết rằng em còn rất yêu anh, rất cần anh...Điều này ko biết anh có hiểu hay ko?!...Nhưng em chỉ muốn nói với chính mình rằng...PÉ VỊT RẤT YÊU ANH NHÍM...Chỉ có thế thôi anh à...
Cập nhật: 28/12/2008
CẢM NHẬN  
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
Bạn hãy đăng nhập để viết cảm nhận cho bài này
 
Copyright © 2006 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved.