:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T

Triệu Hoàng
  Hạnh phúc ... Thoáng qua !
Blog | Lưu bút | Hình ảnh | Nghe nhạc | Avatars | Games | Bài viết
Về trang chủ Vào diễn đàn Những câu hỏi thường gặp
:: TrieuHoang  
Xem lưu bút
Xem thông tin
» Gửi tin nhắn
» Kết bạn
 
 
MY BLOG  
» Bài viết của blog
¤ Hình ảnh của tôi
» Bộ sưu tập Avatars
° Games tôi chơi
¤ Truyện tranh tôi đọc
» Gửi bài viết lên web
° Nghe nhạc - Xem phim
 
 
THỐNG KÊ BLOG  
  » 33948 lượt truy cập
  » 69 bài viết cho web
  » 4 bài viết cho blog
  » 3 album nhạc
  » 0 ca khúc
  » 0 truyện tranh
  » 0 avatars
 
WEBSITE YÊU THÍCH  
TrieuHoang.anhso.net
 
ĐĂNG NHẬP  
 
 
THUNG LŨNG HOA HỒNG  
Tình Yêu
Tin Học
Giải Trí
Học Ngoại Ngữ
Kỷ niệm áo trắng
 
NHÀ TÀI TRỢ  
 
 
BÀI VIẾT CỦA BLOG   
.....cảm xúc
buon !

Nước mắt người, đậm đà vị mặn

Nước mắt tôi, pha lẫn chua cay

Vì...người khóc trong niềm vui mới

Còn...tôi khóc vì người xa tôi










Thêm một ngày, mình ta với mình ta
Không hẹn hò, chẳng cà phê và đàn đúm
Nào ta phải một mình cô đơn lắm
Mà chỉ buồn, và không muốn hẹn ai.

Nhiều khi vắng, lòng lại trách ai hoài
Bởi cô đơn, không bờ vai chia sẻ
Mà cứ mỗi một phút giây vắng vẻ
Lại tắt phone, ngồi lẻ bóng mình ta.



Ngày biếng nhát lang thang bè bạn
Đêm vội vàng câu chữ đa mang
Rong chơi cho thỏa thời trai trẻ
Một nấm mồ xanh lệ mấy hàng




Khi con biết nhận ra thì đã muộn
Sự việc kia chẳng cứu chữa nữa rồi
Con đua đòi lao vào những cuộc chơi
Những canh bạc đỏ đen không ngày tháng

Con đâu biết những trưa hè đầy nắng
Mẹ một mình cày cấy giữa đồng sâu
Con đâu biết những buổi sáng mưa ngâu
Cha khoác áo đi làm dù rét mướt

Con đâu biết những đồng tiền con có được
Là mồ hôi nước mất của Mẹ già
Con quên rồi những buổi sáng mưa xa
Trời mưa lớn cả nhà mình dột hết

Con đâu biết trở trời là mẹ mệt
Nhưng vẫn đi làm để dành dụm cho con
Mẹ! Mẹ ơi giờ con thấy cô đơn
Thấy ân hận con trách mình nhiều lắm

Con xin hứa từ nay con cố gắng
Xóa ván kia để đánh lại từ đầu
Con sẽ không xa đọa những đêm thâu
Sẽ không biết thế nào là trốn học

Để con sẽ không bao giờ phải khóc
Phải ân hận vì những việc con làm
Con sẽ lại là một thằng con ngoan
Là thằng bé mà cả nhà thương nhất

Con xin hứa lần này con nói thật
Mọt lần thôi con mong Mẹ tin con
Để nhà mình sẽ ngày một vui hơn
Và Mẹ sẽ mỉm cười vì hạnh phúc






Mưa


Ngày tôi bé !
Cơn mưa chiều bất chợt,
Mát đường chiều, lạnh xóm nhỏ cô đơn
Tụi bạn ngây thơ ùa ra giỡn nước
Tôi một mình nhặt bóng nước rưng rưng.

Ngày tôi bé!
Đất làng tôi nghèo lắm,
Ngón chân vàng – phèn, mặn - đen da
Bạn tôi mơ: trường đại học nơi xa
Tôi nhặt cỏ, đợi ngày gieo mạ

Ngày tôi bé!
Tan trường khi vào hạ
Cũng mưa chiều, làm con phố rưng rưng
Tụi bạn tôi vui lắm, biết dâu chừng
Có một kẻ nhặt lá bàng mới rụng

Từ khi đó!
Quê nghèo tôi xa lắm
Cũng mưa chiều, làm tôi phải rưng rưng
Quê tôi ơi! Xa lắm biết đâu chừng
Có một kẻ tha hương ngồi khóc.

Cuộc đời ơi! Ai có biết đâu chừng
Có bao đứa xa quê, nhìn mưa rồi khóc


dặn lòng

Anh ôm em trong vòng tay hạnh phúc
Mà nghẹn ngào giọt nước mắt khổ đau!
Anh vẫn bên em dù bao ngăn cách
Tự hài lòng với hạnh phúc đơn sơ

Dù đau khổ nhưng anh vẫn làm thơ
Dù tuyệt vọng vẫn tin anh chiến thắng
Anh yêu em nồng nàn và say đắm
Thế gian này đâu có thể cách chia

Mãi yêu em, mãi chẳng chia lìa
Mãi hy vọng không bao giờ lùi bước
Mãi sắt son một điều nguyện ước
Mãi yêu em mãi mãi chẳng đổi thay!




Tìm đâu...

Tìm đâu cho thấy bờ vai ấy
Ta dựa vào thoát kiếp đơn côi
Ta mong những chiều buông nắng nhạt
Sẽ có người cùng ngắm gió mây

Tìm đâu cho thấy bàn tay ấy
Ta chạm vào lấy chút hơi thôi
Cho ta giữ qua đêm lạnh giá
Để kiếp người khác kiếp cỏ cây

Tìm đâu giữa dòng đời lạc lõng
Một bến bờ chỉ có yêu thương
Khi muốn khóc ta về nơi ấy
Thả nỗi buồn tìm chút bình yên

Tìm đâu giữa kiếp người bạc bẽo
Một chút tình, một chút tri ân
Để biết ta hơn hòn sỏi đá
Chỉ biết buồn rồi hóa rêu xanh

Tìm đâu giữa trời thu rụng lá
Cánh bướm vàng thấp thoáng bóng cây
Tìm đâu giữa nghìn trùng gió lộng
Một cánh chim mãi mãi vút bay

Tìm đâu thấy yêu thương khi ấy
Tưởng rằng đã thoát kiếp cỏ cây
Ta đâu biết đời mình sỏi đá
Sỏi đá buồn mãi phủ rêu xanh

Tôi mong lắm những chiều vàng nhạt nắng
Gọi tên em, em cũng gọi tên tôi
Nhưng tôi biết giữa đời đầy hoa lệ
Chẳng bao giờ em nhớ gọi tên tôi



Tình yêu của tôi

Ánh chiều về lặng thầm trên lối nhỏ
Ánh mắt buồn theo dõi phía xa xăm
Nơi chân trời mà anh hằng mong ước
Cõi thiên đường phủ bóng anh và em

Làm sao có thể quên được em
Khi kỉ niệm tràn về trong nỗi nhớ
Anh ngồi đây nhưng lòng sao bỡ ngỡ
Xa em rồi có phải chỉ là mơ

Ôi bóng hình thân thương giờ ở đó
Trước mắt mình nhưng sao bỗng xa xôi
Ánh mắt ấy một thời tôi thương nhớ
Nay luống màu cuộc tình phai phôi

Em có nhớ, thật sự em còn nhớ!!!
Thuở ban đầu, một thuở bên nhau
Tình yêu đầu ấm áp và ngọt ngào
Em có biết hay em vờ không biết?

Anh vẫn nhớ những kỉ niệm ngày ấy
Nhớ tất cả những gì thuộc về em
Nhớ hơi ấm những giây phút êm đềm
Anh rất nhớ, em ơi... anh rất nhớ!!!

Vì tất cả những gì mình đã có
Đã in hằn trong tâm trí của anh
Cuộc đời này đầy ắp những màu xanh
Nhưng màu nào cũng có em ở đó

Tự nhủ lòng mình đã xa nhau rồi
Khi con tim chúng mình không chung lối
Nhưng em ơi hằng đêm trong bóng tối
Có bao giờ anh không khóc đâu em!...




Nỗi buồn ơi!
Tặng Cs-NTM

Nỗi buồn ơi, sao bám diết lấy ta
Cứ bám mãi từ bao nhiêu năm trước
Bởi tình yêu cả đời không có được
Sự cô đơn chua chát quá ngập tràn.

Nỗi buồn ơi, sao ngươi mãi chẳng tan
Khi mùa Đông qua hết rồi, Xuân tới
Giá lạnh hết được thay bằng nắng mới
Nắng ngập đầy sao lòng vẫn giá băng

Nỗi buồn ơi, người có biết cho chăng
Người đang nhúng hồn ta trong sầu thẳm
Ta phải sống những tháng ngày ảm đạm
Trong trái ngang của cuộc sống đời thường

Nỗi buồn ơi, ta khao khát tình thương
Ta khao khát cuộc sống kia bình dị
Sự chân thật không cầu kì hoa mỹ
Sự đắm say không màng tới đủ đầy

Nỗi buồn ơi, ta chán cuộc sống này
Sống vô nghĩa mãi vẫn là vô nghĩa
Sự tranh chấp đớn hèn đầy mai mỉa
Vẫn hàng ngày cứ diễn mãi quanh ta.

Nỗi buồn ơi, sao buồn đến xót xa
Trăng tuy sáng nhưng sao còn ngơ ngác
Những nỗi nhớ và tình thương mộc mạc
Hoà ánh trăng theo gió đến nơi em

Sao màn đêm vẫn đầy ắp màn đêm
Bóng cô lữ như chìm trong ngõ vắng
Chân lê bước mang nỗi buồn chĩu nặng
Sự đơn côi quên nhung nhớ ngập lòng.



Khoảnh khắc

Cần bao nhiêu nắng để làm khô một dòng sông
Cần bao nhiêu giông để cuốn bay một sa mạc
Cần bao nhiêu đêm để quên một nỗi nhớ...

Ai từng nói cố quên là sẽ nhớ
Tôi dặn lòng cố nhớ để mà quên
Quên em như quên một con đường
Và quên em như quên một vết thương

Nhưng con đường thì dài vô tận
Và vết thương thì đau đớn vô cùng
Trái tim anh chẳng nhịp đập lung tung
Khi bắt gặp đâu hình bóng khác

Lá trên cành buồn rơi man mác
Trái tim anh ngơ ngác tìm bóng quen
Em xa dần trong cuộc sống bon chen
Anh nghẹn ngào nói lời ly biệt

Nhưng anh tin tình yêu là bất diệt
Chẳng đổ tại duyên kiếp bao giờ
Một mình anh phố vắng bơ vơ
Bước lang thang như gã khờ phiêu lãng



Từ ngày em ra đi!

Từ ngày em ra đi
Anh như loài thú dại
Lầm lì và hung dữ
Tàn phá bao mùa xuân.

Từ ngày em ra đi
Nụ cười xưa đã héo
Nó ngồi đứng chèo queo
Mặc cho người khác ghẹo.

Từ ngày em ra đi
Là đời anh đã hết
Chẳng cần qua mùa tết
Mà anh vẫn già hơn.

Từ ngày em ra đi
Đến nay chưa trở lại
Con đường xưa ngày ấy
Vẫn mong người quay lại.






Chiều dài nỗi nhớ

Từ ngày em bỏ ra đi
Đến nay còn có nhớ gì không em?
Từng ngày nỗi nhớ dài thêm
Mình anh ôm lấy cho tim khóc thầm

Bước côi với mối tình câm
Đêm đêm anh đếm lặng thầm nỗi đau
Nỗi nhớ... đi đến bao lâu
Mới đi hết được nỗi sầu hả em

Vậy mà cứ nhớ từng đêm
Mỗi ngày qua... lại nhớ thêm một ngày!

Nơi nào có hiểu nơi đây
Tình anh vẫn mãi đong đầy thời gian
Anh hiểu! Dẫu có ngỡ ngàng...
Thì tình vẫn cứ phai tàn, người ơi!

Nỗi nhớ là nỗi nhớ thôi
Sao mà nhớ mãi chẳng vơi hỡi người



về nơi ấy..

Về nơi ấy xin bình an em nhé
Để anh cười lặng lẽ với tháng năm
Ừ! Cuộc sống mang hình hài của gió
Đem em về với hư ảo xa xăm.

Về nơi ấy xin bình an em nhé
Sẽ chẳng còn đâu đó bóng hình anh
Cười thật ngộ anh thấy mình khờ khạo
Phải chăng đời vì thế quá mong manh

Về nơi ấy xin bình an em nhé
Anh sai rồi chẳng sửa chữa được đâu
Mưa với nắng đến rồi đi vội vã
Chợt mỉm cười nhận thấy chẳng bao lâu.

Về nơi ấy xin bình an em nhé.
Sẽ chẳng còn buồn, lặng lẽ những cô đơn
Mình anh bước trên con đường xa vắng
Ngoảnh mặt chiều đã phủ lấp hoàng hôn.

Về nơi ấy xin bình an em nhé
Để gió cuốn đi đâu đó nụ cười
Để anh biết anh cũng từng độc ác
Độc ác chính anh - độc ác đời...

Một câu nói làm đánh rơi tất cả
Hối hận chi bởi lẽ những sai lầm
Anh bồng bột bởi do anh ích kỉ
Yêu hẹp hòi để đổi lấy lặng câm.

Anh lại bước như anh từng vô thức
Con đường dài lá cũng đã lại rơi...
Thu chợt đến chợt đi rồi biến mất
Lạc hồn anh nơi ngõ nhỏ chơi vơi...

Về nơi ấy xin bình an em nhé...!




Con trai không có quyền được khóc
Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong
Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng
Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt...

Con trai không có quyền được khóc
Cho dù là nước mắt của chia ly
Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì
Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục...

Con trai không có quyền được khóc
Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn
Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn!
Là con trai sẽ không bao giờ khóc !

Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc
Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa
Một thứ nước mưa có thêm chút muối
Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa

Là con trai phải luôn luôn sắt đá
Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng
Con trai chẳng biết đến chữ run
Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá!

Con trai tự coi mình là tất cả
Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai
Trái tim con trai đầy những vết chai
Coi nước mắt là điều gánh nặng

Con trai làm những gì con trai muốn
Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không
Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng
Nhưng con trai thì không có quyền được khóc!.......

Sao con trai không có quyền được khóc?
Trẻ sinh ra cất tiếng khóc chào đời.
Dù là trai hay gái cũng thế thôi,
Mới lọt lòng là cất ngay tiếng khóc.

Sao con trai không có quyền được khóc?
Nước mắt kia vốn chẳng của mình nàng.
Có nước mắt sao không rơi nước mắt?
Chuyện lạ đời, sao trái với tự nhiên?

Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người cha nhìn ngắm đứa con thơ,
Ôi, bé bỏng trong đôi tay rộng mở!
Khóc lúc này là hạnh phúc, niềm vui.

Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người con phải xa mãi mẹ yêu,
Con thương mẹ nên con rơi nước mắt.
Là tình yêu, khóc chẳng đáng giấu vào.

Sao con trai không có quyền được khóc?
Vì trái tim kia sắt đá, lạnh câm?
Không, trái tim luôn ấm dòng máu nồng
Hãy cứ khóc vì những điều đáng khóc!






***







***




Tình tôi ngoại đạo

Chuông nhà thờ hé mở
Sao tôi chẳng bước vào
Chúa mãi ở trên cao
Vì sao tình tan vỡ?

Chiều chiều bên giáo đường
Em làm sao còn nhớ
Chiều chiều nơi bụi trần
Tình giờ đã thành lơ.

Ôi tiếng chuông muôn thuở
Chuông của sự ly tan
Chúa làm sao mà biết
Tình tôi đã hai đàng

Em con chiên ngoan đạo
Sống vì một đức tin
Tôi một tên ngoại đạo
Sống chỉ sống cho mình

Vì đức tin cao cả
Em hi sinh tình yêu
Cũng vì tiếng chuông chiều
Mà tình đời ly biệt

Chúa làm sao mà biết
Người ở quá cao xa
Chúa làm sao mà biết
Nhân gian chẳng thật thà

Cuộc tình đã đi qua
Bao giờ em trở lại
Tôi mãi còn ngây dại
Đợi mãi tiếng chuông chiều.





Rồi một ngày ta sẽ lại yêu


Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu

Nhưng không phải yêu nhau

mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái

Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa



Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa

Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc

Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em



Anh rồi cũng chẳng còn ghen

Những chỗ không anh em diện màu áo mới

Tại đường phố đông người

Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.



Có thể một ngày em mặc áo cô dâu

Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể

Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ

Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...



Giông bão đi qua ô cửa màu xanh

Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ

Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả

Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.



Có bao nhiêu sao sáng trên đầu

Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất

Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích

Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...



Em nghe lại những bản tình ca

Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế

Lẫn say mê như chưa hề cũ

Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?












Rồi... sẽ có một ngày ta quên nhau
Đứng bên vực sâu của những điều đuợc, mất
Những gì đã giấu trong lồng ngực
Ắt hẳn đã là đau?

Rồi... có một ngày tất cả sẽ ở lại phía sau
Truyền thuyết hôm nao sẽ không còn ai kể
Rằng: Ngày xưa có một chú Dế...
Dưới đêm trăng ngêu ngao những bản nhạc buồn

Rồi... sẽ có một ngày...
Anh có tiếc chi không?
Khi bên em có những nụ hôn của một người con trai khác
Và anh cũng có một vòng tay ấm áp
Anh có đi về kiêu hãnh với ngày xưa?

Rồi... sẽ có một ngày ta cũng quên nhau thôi
Dẫu những điều trong nhau đã cứa hằn lên trán
Anh bây giờ có hiểu tình yêu còn vị đắng?
Trốn đằng sau những chót lưỡi ngọt ngào

Rồi sẽ có một ngày...









Nếu ai hỏi sao anh lại thích em !?
Anh chẳng biết trả lời sao nữa
Bởi tình yêu giống như ngọn lửa
Cháy bùng lên khi gặp ngọn gió nồng

Tình yêu lớn như biển cả mênh mông
Nhưng lặng lẽ, bình yên và sâu lắng
Như trái tim anh yêu người thầm lặng
Sâu thẳm lòng mình chẳng dám nói ra

Biết bây giờ em đang ở rất xa
Nhưng trái tim anh mãi hướng về nơi ấy
Dẫu cho em cứ vô tình mãi vậy
Mà trọn một đời anh vẫn mãi yêu em!




Ngàn lần là cứ: Có yêu em

Em bảo quả đất vuông
Anh bảo tròn
Em bảo vuông
Ừ, thì vuông


Em bảo mặt trời màu đen
Anh cho rằng đỏ
Em bảo đen
Anh chữa lại vàng
Em bảo đen
Ừ, thì đen!


Em bảo biển sao hẹp thế
Anh nói rằng biển mênh mông
Em bảo: Không
Anh bảo: Có
Một hạt sương long lanh nho nhỏ...
Ừ, thì biển chẳng mênh mông!


Anh có yêu em không?
Anh bảo rằng có
Em lắc đầu: Không
Anh gật đầu: Có
Không có!
Ngàn lần là cứ: Có yêu em!









Và..........
ĐIỀU GIẢN DỊ

Anh chẳng quan tâm em từng đã yêu ai
Hay bờ môi kia đã từng trao ai khác
Chỉ cần đôi bàn chân này dẫu rét căm hay bỏng rát
Vẫn sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời
Miệng thế gian có nói ngược nói xuôi
Anh vẫn sẽ yêu em bằng tình yêu chân thật nhất
Chỉ cần biết khi anh rơi nước mắt
Có một người cũng sẽ khóc vì anh



Bước đường đời có mệt mỏi không anh?
Tựa vào em cho vừa tròn giấc ngủ
Gửi tặng anh một giấc mơ vừa đủ
Hạnh phúc này em thấy cũng mong manh

Hạ đã về nóng bức phải không anh?
Chiều buông nắng níu chân người lữ khách
Gió là em từ ngàn trùng xa cách
Thổi hồn anh cho bớt nỗi nhọc nhằn.

Cuộc sống này có náo nhiệt không anh?
Một khoảng lặng - chắc anh cần như thế.
Chốn bình yên bên em đều có thể
Đón anh về xua hết những lo toan.

Dù cuộc sống có bộn bề trăm ngã
Phải gồng mình chống chọi với phong ba
Điều đơn giản thầm mong anh hãy nhớ
Cuối con đường- nơi ấy đã có em!

CO THE...
Có thể một ngày mình sẽ xa nhau...
Bởi vì anh? vì em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!
Có thể một ngày mình sẽ xa rời...
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng
Choáng váng nỗi đau
Có thể một ngày... mình không còn là của nhau
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt
Cái nắm tay từng một thời rất chặt
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài!
Có thể một ngày... có thể lắm ngày mai
Nhưng điều đó mãi chỉ là có thể
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế
Sẽ làm nên điều không thể trong đời.


Những phút xao lòng
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ mình buồn ...

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều không nói
Cô ấy cũng thương yêu chăm chút mình hơn)

Mà trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút giây xao lòng

***
Cuộc sống này có náo nhiệt không em?
Một khoảng lặng - chắc em cần như thế.
Chốn bình yên bên anh đều có thể
Đón em về xua hết những lo toan.

Dù cuộc sống có bộn bề trăm ngã
Phải gồng mình chống chọi với phong ba
Điều đơn giản thầm mong em hãy nhớ
Cuối con đường- nơi ấy đã có anh!


***

Dẫu chỉ là một hạt nắng mong manh
Cũng xua tan màn đêm lạnh lẽo
Dẫu chỉ là một tiếng cười khô héo,
Cũng làm đau một trái tim buồn.
***

Ai biết

Làm sao mà ai biết
Tình đến đâu hẹn giờ
Tình đi đâu bảo chờ
Chợt quen rồi chợt lạ

Vừa rì rào cỏ lá
Mới dệt mộng đường tơ
Ngân nga nhạc hoà thơ
Bỗng chìm vào quên lãng

Loanh quanh rồi… tình vắng
Khép lại cả môi cười
Loay quay rồi… tình lười
Trái hồn nhiên tơi tả

Trong veo màu nắng hạ
Thu qua đã ủ sầu
Xuân còn giữ trời ngâu
Quà mùa đông lạnh giá

Thấm tình rồi… chẳng lạ
Sao ta cứ buồn buồn
Hay tại trời mưa tuôn
Làm lay lắt nỗi nhớ …!

Bất chợt

Bất chợt tôi là tôi
Bất chợt tôi là người
Ghé vào đời thật nhẹ
Rơi rơi…

Vòng vo từng con phố
Quen chân từng lối cỏ
Sao gần nhau vẫn khó
Người ơi…

Bất chợt thấy tình cười
Bất chợt nghe tình khóc
Bên nhau mà cô độc
Rã rời…

Giữ cho bình yên nhé
Giữa cõi đời mong manh
Giữ cho môi thật khẽ
Ngọt lành…

Bất chợt tôi là tôi
Bất chợt tôi là người
Có lúc đầy như một
Lại vơi…


Bất chợt

Bất chợt tôi là tôi
Bất chợt tôi là người
Ghé vào đời thật nhẹ
Rơi rơi…

Vòng vo từng con phố
Quen chân từng lối cỏ
Sao gần nhau vẫn khó
Người ơi…

Bất chợt thấy tình cười
Bất chợt nghe tình khóc
Bên nhau mà cô độc
Rã rời…

Giữ cho bình yên nhé
Giữa cõi đời mong manh
Giữ cho môi thật khẽ
Ngọt lành…

Bất chợt tôi là tôi
Bất chợt tôi là người
Có lúc đầy như một
Lại vơi…

Đi qua…

Một chút nhớ về nhau
Nghe mưa dầm dề nắng
Một chút buồn lằng lặng
Thấm cả vào cơn mơ

Em đi qua tình cờ
Hạt nắng cười thật nhẹ
Sao tình nghe như ghé
Chênh chao một bờ vai

Để nhớ mãi nhớ hoài
Một con đường xanh lá
Một con đường là lạ
In cả bước chân quên

Thì thầm một cái tên
Nghe lênh đênh một thuở
Rồi người đi kẻ ở
Xanh xao đợi cùng chờ

Gởi em vào trong thơ
Nghe như lời còn đọng
Để tình hoài trông ngóng
Một hôm nào em qua…

Tìng phiêu lãng

Từng đêm lặng lẽ bước
Thầm xin với cuộc đời
Một lần thôi cũng được
Ta cùng tình… sánh đôi !

Mưa & góc nhỏ

Mưa vẫn rơi – Ô hay !
Chẳng chừa em – Góc nhỏ
Giọt mưa vô tình có
Ngập cả trái tim gầy !

quen
Ờ… ngoài phố người đông
Chỉ riêng anh lạc dòng
Nắng vàng chừ khuất lối
Còn lại nhớ và mong
...còn nữa

Mộng

Vâng … ngoài phố thật đông
Người nối người từng dòng
Chiều hôm nay thứ bảy
Nhân đôi những chờ mong

Dẫu đường xa đến vậy
Sóng rồi sẽ vào bờ
Gió thổi về phía ấy
Chỉ còn em ngẩn ngơ

Chỉ còn những giấc mơ
Đến rồi đi thật vội
Vòng tay chờ chưa nối
Mong đợi thành xa xôi

Một vòng đời thật ngắn
Giấc mộng xuyến xao lòng
Chiều trôi trong tĩnh lặng
Vâng… ngoài phố thật đông

Se thắt…
Khóc làm chi lòng hỡi
Tháng năm đã cạn rồi
Niềm vui không biết tới
Nỗi buồn làm sao vơi

Hạnh phúc tìm ngọn cỏ
Long lanh hạt sương trời
Hạnh phúc tìm làn môi
Ngoan hiền câu kinh nguyện

Áo cơm đời lắm chuyện
Lắng lo mấy cho vừa
Bao nhẹ nhàng ngày xưa
Hóa chi lời chua chát

Sao không là câu hát
Ru mềm tuổi tháng năm
Sao cứ là xa xăm
Cho mây ngàn quặn thắt!




Cập nhật: 15/03/2013
CẢM NHẬN  
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
Bạn hãy đăng nhập để viết cảm nhận cho bài này
 
Copyright © 2006 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved.