:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T

Triệu Hoàng
  Hạnh phúc ... Thoáng qua !
Blog | Lưu bút | Hình ảnh | Nghe nhạc | Avatars | Games | Bài viết
Về trang chủ Vào diễn đàn Những câu hỏi thường gặp
:: TrieuHoang  
Xem lưu bút
Xem thông tin
» Gửi tin nhắn
» Kết bạn
 
 
MY BLOG  
» Bài viết của blog
¤ Hình ảnh của tôi
» Bộ sưu tập Avatars
° Games tôi chơi
¤ Truyện tranh tôi đọc
» Gửi bài viết lên web
° Nghe nhạc - Xem phim
 
 
THỐNG KÊ BLOG  
  » 33948 lượt truy cập
  » 69 bài viết cho web
  » 4 bài viết cho blog
  » 3 album nhạc
  » 0 ca khúc
  » 0 truyện tranh
  » 0 avatars
 
WEBSITE YÊU THÍCH  
TrieuHoang.anhso.net
 
ĐĂNG NHẬP  
 
 
THUNG LŨNG HOA HỒNG  
Tình Yêu
Tin Học
Giải Trí
Học Ngoại Ngữ
Kỷ niệm áo trắng
 
NHÀ TÀI TRỢ  
 
 
BÀI VIẾT CỦA BLOG   
Tuyển tập ...
trời ơi lại là thơ ...
Trải lòng tuy chẳng được bao nhiêu
Mượn thơ hồi tưởng dáng yêu kiều
Ngày nao cặm cụi đèo em đó
Mà giờ lẳng lặng đứt tình yêu

Trời chiều Hà Nội nắng liêu xiêu
Mấy dãy nhà hoang vắng tiêu điều
Còn nhớ thuở trước nàng ở đó
Giờ đây ký ức chợt liêu xiêu

Lả lướt hoàng hôn bóng tịch liêu
Ngoại thành tĩnh mịch khói lam chiều
Hai năm chấm dứt chuyện tình ấy
Giờ đây chai sạn khái niệm yêu

Em biết tôi đã khổ bao nhiêu
Em nghĩ tôi kém cỏi quá nhiều
Nhưng em không biết đằng sau đó
Tôi đã đổi thay chỉ vì yêu

Giờ tim rung động tựa mới yêu
Lại 1 cô bé dáng yêu kiều
Ngang qua cuộc đời tôi lặng lẽ
Khiến tôi nhao nhác lại muốn yêu

Quên em, tim sắt đá bao nhiêu
Bỗng nay tan chảy, nhớ thật nhiều
Một người con gái, thật mới mẻ
Tôi sẽ cố gắng, lại học yêu


***

Ở nơi này mọi thứ chỉ có một màu

Màu im lặng của cỏ cây đồi núi

Màu im lặng của những chiều cát bụi

Màu của tôi chìm giữa mọi người...
***


***

mùa euro :))

Nghe đâu tiếng chó sủa vang xa
Giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra
1h 45 mới bóng đá
Còn hơn một tiếng nữa cơ mà.

***


Một ngày không on facebook
Là một ngày anh bức xúc em ơi.
****


Chùm thơ Nguyễn Phong Việt
trên những dấu vân tay…

(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thường
và người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!)

Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng
vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung
*
Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương
nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc
tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc
tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc
để không chỉ thương mình…
*
Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin
nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại
vì đã sắp bình minh…
*
Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình
những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết
những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn
những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hận
những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặt
ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…
*
Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn
còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy
làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi
nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói
mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi
tiếc làm chi?
*
Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi
ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác
một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…
một con người khiến cho ta bình yên ngay cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất
một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết
một con người thành thật
để yêu thương…
*
Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường
cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống
có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc
sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn
và một giọt nước mắt
cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…
*
Trên những dấu vân tay của chúng ta
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!



Khi ta mỉm cười và nói…

Khi ta mỉm cười và nói - không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
*
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...
*
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời...
*
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?
*
Khi ta mỉm cười và nói - có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
*
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!
*
Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?
*
Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…
*
Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế
*
Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?
*
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?
*
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được siết tay nhau?
*
Khi ta mỉm cười và nói - thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…



Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…
*
Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc
không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát
không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt
biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…
*
Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…
*
Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác
để oán ghét chính bản thân mình!
*
Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác
đã phải quên mất mình…
*
Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên
lúc trong lòng không còn gợn sóng
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt
ta từ chối cuộc đời ta…
*
Từ muôn trùng ký ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra
nhưng rồi biết đã như người đuối sức
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…
*
Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương!



Có thể chỉ là một ngày…

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người
có thể chỉ là một ngày
chúng ta mím chặt môi
*
Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười…
*
Không ai muốn ngoảnh mặt đi nếu quãng đường ấy còn ý nghĩa để mà vui
để vẫn còn đủ yêu thương phía sau những nặng lời trách móc
để vẫn còn đủ vị tha cho đôi lần vô tình cay độc
để vẫn còn len lén nhìn khi người kia sắp òa khóc
để vẫn còn biết ngồi xuống cùng nhau…
*
Là lỗi của người này, người kia cứ cố gắng làm lại từ đầu
nhưng chấp nhận buông tay với những tổn thương không phải dễ
những lời nói ra bình yên trong khi trái tim chẳng bao giờ muốn thế
với từng bữa cơm bình thường đã ước mơ cho mình cần thêm một chỗ dựa
rồi hết đêm sẽ là ngày…
*
Rồi đau đớn nhận ra có thể ăn một mình biết đâu bớt lẻ loi…
biết đâu nói chuyện với chính mình tốt hơn là không nói
biết đâu mình khóc cho riêng mình sẽ hạnh phúc hơn gấp bội
biết đâu vì mình mới biết cách sống với cuộc đời không ai hiểu nổi
ngoài những khắc nghiệt của bản thân…
*
Có thể chỉ là một ngày
chúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cần
mỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướt
mỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bước
mỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngực
mà không cần tựa vào ai…
*
Rời bỏ một quãng đời hạnh phúc để đối diện với chông gai
làm sao chắc yêu thương ấy là nhỏ bé
giữa muôn vàn tình yêu ta đã chọn một tình yêu nhiều vất vả
giữa muôn vàn nỗi đau ta đã chọn một nỗi đau tận cùng để trả giá
để có thể bắt đầu…
*
Vẫn còn có thể một lần nào đó trong đời sẽ gặp lại nhau
trong ánh mắt người này sẽ nhìn thấy người kia như thế nào - có ai biết?
trong trái tim người này có còn người kia không - hay đã chết?
trong tình yêu của người này đã bao dung - hay nhiều hơn cay nghiệt?
mà ngơ ngác cười vui…
*
Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người
có thể chỉ là một ngày
không bao giờ quá xa xôi!

MƯA

Mưa vẫn rơi ngoài trời
Cho hồn tôi chơi vơi
Tiếng mưa buồn nhức nhối
Khóc cho cuộc tình trôi

Mưa vẫn rơi ngoài trời
Mưa hòa lệ mặn môi
Trong niềm đau nhức nhối
Trên cuộc tình phai phôi

Và mưa vẫn mưa rơi
Mưa giăng mắc xuống đời
Chuyện tình buồn trăm mối
Tình bạc trắng như vôi

Nghe nhớ thương bồi hồi
Chuyện tình đã xa xôi
Mưa đan từng giọt nhớ!
Từng mảnh tình buồn rơi



Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!

Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!

Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!

Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”
...

Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay – em biết, một mình em ….



Em không cần ngược đường ngược nắng để yêu tôi
Cũng chẳng phải ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi
Sẽ không cần những phút giây tìm về nông nổi
Khi Tình yêu ta đã vỡ mất rồi.
Nước mắt nào mặn đắng trên môi
Ngày chia ly bụi đường lem gót nhỏ
Để những lời yêu vẫn còn bỏ ngỏ
Của một trái tim mê mải những dại khờ
Tôi bỗng thành gã họa sĩ ngu ngơ
Kiếm tìm hoài một Đôi Hài Lem Bụi
Vẫn biết người đi sẽ chẳng hề quay lại
Chỉ dám vẽ lên những tưởng tượng không lời
Sẽ chẳng thể nào em trở lại bên tôi
Một tình yêu đâu cần hai bến đỗ
Nhưng tim tôi dẫu chia làm hai nửa
Nửa tim nào sao cũng có hình em…
Bài thơ này viết cho những êm đềm
Hay sóng gió của một thời xa vắng
Thời vụng dại ngọt ngào và cay đắng
Của niềm yêu đã hóa trăng tàn…




♥ Em...
• Khônq còn ngược đường, ngược nắng...
• Để yêu anh...
...
• Không hờn ghen...
• Không bão dông ...
• Không khắc khoải....
....
♥ Em...
• Trở về giữa bộn bề mê mải...
• Lối em về...giờ ngược lối anh đi...!!
Cập nhật: 25/03/2013
CẢM NHẬN  
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
Bạn hãy đăng nhập để viết cảm nhận cho bài này
 
Copyright © 2006 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved.