Cả mấy ngày nay, trời đều mưa, những cơn mưa dai dẳng cũng đủ
làm lòng nó nguôi ngoai chút đỉnh.
Mưa...
Mọi người hối hả, chỉ
mình nó lặng lẽ với những bước đi vô hồn. Nó không cần biết nó đang đi đâu, chỉ
biết trong đầu nó bây giờ trống rỗng. Rùng mình, Không phải bởi cái lạnh mà nó
cảm thấy cái nỗi cô đơn bất chợt đang bao quanh lấy nó. Ngày xưa, mỗi khi vui,
khi buồn, nó đều đến tìm anh...
Anh là người nó yêu quý nhất, chỉ mình
anh ngồi nghe nó nói chuyện, quan tâm, lo lắng cho nó. Ngày đó nó chỉ mới đầu
cấp 3, nên suy nghĩ của nó còn trẻ con lắm. Mỗi khi nó kể chuyện, anh lại cười.
Nó nghĩ là anh đang cười nó, cười cái ngu ngơ của tuổi mới lớn, lãng mạn nhưng
cũng rất "lãng xẹt". Thế nhưng nó vẫn thích kể, bởi nó thích thấy anh cười.
Những lúc đó nó cảm thấy bên anh thật ấm áp, dễ chịu và một cảm giác nó
không thể diễn tả được.
Nhưng chợt một ngày Anh ra đi...
Anh giờ đây đã đi rồi. Sẽ chẳng còn ai bên nó nghe nó khóc,
chẳng còn ai ngồi nghe nó tâm sự, chẳng còn ai ôm nó dỗ dành. Lòng nó đang rối
bời thì bỗng bên ven đường vang lên một bài hát ...
Đúng rồi,
bài hát lần đầu tiên anh tặng nó. Hồi đó nó ghét nhạc ngoại lắm, thứ nhạc mà nó
cho là ầm ĩ, vô vị, chỉ khiến con người ta thêm nhức đầu. Nó không thèm để ý đến
lời bài hát , nên cũng chẳng biết nó mang ý nghĩa gì, chỉ biết anh thích, là nó
cũng thích.
Nhưng giờ khắc này, từng giai điệu buồn lắng đọng trong lòng
nó, đưa nó về với ngày xưa, về với anh.
"If only you could see the
tears in the world you left behind If only you could heal my heart just one
more time Even when I close my eyes There's an image of your face
And once again I come to realize You're a loss I can't replace..."
Giá như lúc này anh thấy được những giọt lệ đang tuôn rơi trong mắt
nó. Giá như anh có thể chữa vết thương lòng của nó thêm một lần nữa. Giờ
đây trong tim nó chỉ có mỗi bóng hình anh, khuôn mặt anh. Bởi anh là sự mất mát
mà nó không thể nào tìm lại được.
Nó ngỡ như cuộc đời này sẽ mãi mãi
hạnh phúc vì bây giờ đã có anh bên nó. Nhưng rồi một ngày anh lại ra đi, đột
ngột như ngày anh đến. Nó thật sự khủng hỏang và hụt hẫng. Trái tim nó tan vỡ.
Nó muốn khóc oà lên thật to và nói với anh là nó cần anh biết bao, là nó yêu anh
lắm
"...Soledad It's a keeping for the lonely Since the day
that you were gone Why did you leave me Soledad In my heart you were
the only And your memory lives on Why did you leave me Soledad..."
Cô độc, trống trải! Tại sao anh lại bỏ nó? Tại sao hả anh? Tại sao?
Tại sao... Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Anh giờ ở nơi nào, sao cứ mãi
im lặng thế? Nó đang chờ, mỏi mòn, chỉ một câu trả lời thôi
Nói đi anh ...
Trái tim nó chỉ có riêng anh, một mình anh, những kỷ niệm ngày
xưa, anh và nó, nó đã ghi khắc trong sâu tận đáy lòng. Anh vẫn tồn tại trong ký
ức nó, nhưng giờ đây , nó sợ... sợ vì sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Chưa bao
giờ nó lại thấy hoang mang, lo sợ như lúc này
Tại sao lại rời xa nó ?
"...Walking down the streets of Nothingville Where our love was
young and free Can't believe just what an empty place It has come to be
I would give my life away If it could only be the same Cause I can't
still the voice inside of me That is calling out your name..."
"Bước qua những con đường của thành phố trống vắng - nơi tình
yêu của chúng ta ngây thơ và tự do..." Nó không thể ngờ chỉ còn một khoảng
không vô tri, nó có thể dâng hiến cả cuộc đời chỉ để tìm lại khoảnh khắc ngày
xưa
Vì nó không thể kìm nén lòng mình nghĩ về anh.Tim nó chỉ gọi tên
anh. Nó không ngăn nổi nước mắt, khóc, không, nó còn muốn thét gào lên nữa kìa.
Nó nhớ anh, hay là đang thù ghét anh, anh đã làm trái tim nó tổn thương, một nỗi
đau không thể nào chữa lành !!!
Yêu rồi hận, nó biết đó là qui luật của
tình yêu. Ngày hôm qua nó học Kiều của Nguyễn Du, nó cười Kiều sao mà bi lụy
thế, Kim Trọng dù có tài hoa tuấn tú tới đâu, nàng cũng có thể đi tìm tình duyên
khác. Thế mà giờ đây, đặt vào tình cảm của nó hiện giờ, chẳng phải nó đang tự
cười chính mình đó sao?
Tại sao thượng đế đã ban tặng anh cho nó giờ lại
cướp anh ra khỏi vòng tay nhỏ bé của nó?
Dẫu vô vọng, sao nó vẫn chờ ?
Dù có đau, sao nó vẫn trông ?
"...Time will never change the
things you told me After all we're meant to be love will bring us back to
you and me If only you could see..."
Thái Hòa
Nhacvietplus |