Yêu là một phải trả giá bằng mười
Yêu là cười phải trả giá bằng khóc
Còn không yêu chưa chắc đã quề dốn
Quyết không yêu thì chưa chắc đã lời
Hãy yêu nhiều còn hơn chi yêu ít
Hãy cười đi còn hơn chi phải khóc
Chứ không yêu sẽ lỗ là cái chắc
Đừng vội vàng bỏ lỡ tuổi thanh xuân
Còn nợ đời nợ cả mối tinh anh
Như trăng với hoa muôn trùng xa cách
Thế vẫn yêu và say đắm la bao
Huống chi anh và em ngồi xác lại
Kế bên nhau mà vội vàng bỏ lỡ
Phải không em nức nỡ cả hàng mi ?
Hãy yêu đi và hóa khóc thành cười
Hãy yêu nhiều sẽ biến mười thành trăm
Anh không đẹp nhưng lời anh là thật
Đừng dại khờ bỏ lỡ trái tim anh
Chỉ có thế yêu là sẽ không chết
Và thật lòng là mãi mãi không phai
Anh chỉ có một tinh yêu duy nhất
Tình của anh chôn dấu bấy lâu nay
Và dự trữ một tình yêu đỏ thắm
Chôn vào tim một tuần hoàn mau chảy
Bỗng gặp em một cô gái hiếu kì
Anh thật lòng giành tặng cả hai tay
Thế đã mất là tình anh đã hết
Như ông Hoàng Xuân Diệu của tình yêu
"Tình đã cho có bao giờ lấy lại"
Anh xin thề sẽ không hề lấy lại
Tặng em luôn một mối tình mãu mãi
Và sẽ yêu em say đắm làm người
Anh sẽ chết nếu tình kia tan vỡ
Sẽ ngừng thở nếu em lỡ không yeu
Chỉ có thế yêu là sẽ không chết
Và thật lòng là mãu mãi không phai