Tuổi 19 em vẫn là cô béRất vô tư, rất nông nổi, kiêu kỳĐể đến khi anh lặng lẽ bước điEm mới hiểu tình anh là rất thật Có nỗi nhớ nào đã trở thành hờn tráchCó nỗi đau nào vẫn vật vã không nguôiCó nỗi sợ nào khi đã mất anh rồiEm cô độc bước trong chiều lẻ bóng Nghĩ về anh, nghĩ về trong vô vọngChiều mùa thu xao xác lá vàng bayNhư cánh chim lạc lõng khỏi bầyCũng đủ gợi tâm hồn em man mác Anh nhớ không hay giờ anh đã khácNhững bài tình ca anh đã hát tặng emĐã xa rồi nhưng rất đỗi thân quenLời yêu thương ấm trong từng hơi thở Anh từng nói trái tim anh rất nhớAnh trao quyền định đoạt đó cho emVậy mà anh vẫn mải miết kiếm tìmMột khát vọng sống ở miền đất lạ Nhớ anh như xa mạc gọi tên miền hoang dãNhư biển nghìn năm vẫn khao khát bên thuyềnNhư núi kia ngóng mây mãi chẳng yênNhư em sợ nỗi nhớ mình... vô nghĩa