Phương trời ấy !
Dù đi xa nhưng lòng con vẫn nhớ
Nơi quê nhà có bóng dáng mẹ cha
Tuổi thơ con không một trang dữ dội
Có biết tới đau khổ là gì đâu ?
Ngày hôm nay !
Lòng con vương sầu não
Chợt nhớ tới tình yêu nơi mẹ hiền
Hãy tha nỗi cho con mẹ nhé
Bởi lòng con đã mang bao dại khờ
Không còn là ... một cô bé ngây thơ
Như ngày nào rời xa từ lòng mẹ
Con đã yêu !
Đừng giận con mẹ nhé !
Đã phạm vào lời con hứa thủa nào
Mang trái tim trao tặng riêng người ấy
Phải chị bao mật đắng sứ tình yêu
Con xin lỗi !
Đừng giận con mẹ nhé !
Con nhớ rồi không sai phạm nữa đâu
Hãy tin con dù một lần thôi mẹ
Thời gian qua con đã hiểu nhiều điêù
Khi ngã rồi con mớ hiểu lòng mẹ
Chỉ vì mẹ không muốn con mẹ đau
Khi trái tim vướng vào bể tình ái
Sao tránh khỏi biết bao lệ sầu
Con đã hiểu mẹ ơi con đã hiểu
Tình yêu kia không phải dành cho con
Và ngày sau dù thế nào đi nữa
Thì mẹ ơi mẹ đừng ép buọc con
Vì với con mộng tình kia đã chết
Không còn muốn vướng vít vào cõi yêu
Trái tim con chỉ còn là sỏi đá
Thiên đương yêu không còn chờ đón con
Hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu
Không còn biết đến lời khuyên của mẹ
Con biết sai nhưng không thể làm gì
Chỉ còn biết chờ tháng ngày mờ nhạt
Rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả
Sẽ lấp đầy giấc mộng yêu đương
Nhành hoa kia sẽ không còn tàn lụi
Trái tim rồi sẽ hết đớn đau ...
Và ngày đó con sẽ về bên mẹ
Hỡi mẹ hiền bên bờ của đời con