nhưng đêm khuya một mình căn gác nhỏ.
tôi trọc trằn trong noỏi nhớbâng khuâng
khuân măt em lúc tỏ lúc mờ dần
mong trời sáng để tôi mau thấy lại .
đứng trước em tôi trở nên thơ dại
lúc cúi đầu khi đỏ mặt gải tai
thấy em nhìn thì ngoảnh mặt gải tai
mà bổng thấy trong lòng vui rạo rực.
em biết chăng,trái tim trong lồng ngực
tôi rộn ràng,thổn thức đả bao đêm
và biêt chăng khi nắng tắt ơ bên thềm.
tôi lại sắp có một đêm ko ngủ.
tình yêu ơi có bao giờ là đủ?
khi một người mải nhớ một người thôi
nếu tình yêu là lẻ sống của đời tôi
tôi nguyện sẻ hết mịnh vì nó.
nếu tình yêu là muôn ngàn sóng gió
tôi sẻ gồng mình sẻ gắng sức vượt qua
nếu tình yêu chỉ như một nhành hoa,
tôi nâng niu mà ko bao giờ bứt.
nếu tình yêu là mong manh dể đứt
tôi nhẹ nhàng giử chặt nó trong tay.
nếu tình yêu tụa như cánh chim bay
tôi sẻ đợi cho đén ngày về tổ.
dẩu tình yêu là muôn ngàn gian khổ
củng công bằng với 1 phút gần em
với 1lần đèo em đến quán kem
nụ cười ấy giằnh riêng cho tôi đó.
cuọc đời ơi lại đây tôi hỏi nhỏ
thế nào là hạnh phúc của tình yêu?
tuy dòng sông vẩn luôn chảy một chiều
nhưng chẳng lẻ tình yêu ko thể khác?
bởi tôi như con nai vàng ngơ ngác
mải mong chơ khao khát một tinh yeu
dẩu yêu em tôi chắng nhận được nhiều
nhưng củng đủ cho lòng tôi ấm lại.
tình đầu là mải mải...............phải khong em?