Giờ nhìn lại mình ...tay trắng vẫn trắng tayMột mảnh tình ,ai vừa vắt ngang vai ?Và để lại một vết hằn trong trái tim bé nhỏEm là người chứ đâu là cây cỏ Mà không biết buồn ,biết giận ,biết đau thương ...Sao anh ra đi mà không nói tỏ tườngNgười anh yêu là em ,chứ nào phải đâu là người ấy ???Cũng chỉ tự trách em sao ngu ngơ đến vậyYêu anh thật nhiều ,nhưng có giữ được anh đâuChẳng lẽ ngồi đây mà mong đợi phép màuCũng chẳng thể đổi thay tình mình đâu anh hỡiNgười ngoài cứ tưởng là anh yêu người ấyNhưng đâu biết rằng ,tim anh thuộc về emNghe những lời chúc mừng,những tiếng chê khen ...Em buồn lắm ,sao em không là người ấyMà phải đứng ở xa anh đến vậyMà chỉ dám lặng nhìn ...anh và người ấy chung tayÁnh trăng ơi ,có thấu nỗi lòng nàyGiờ nơi đây ,chỉ có em và ánh trăng là bạnTrăng có buồn vì lòng người hữu hạnKhông bao la như bầu trời ,để ôm ấp trăng không ???Trăng có sáng khi những mối tình trẻ trungHọ cùng nhìn trăng ,và mơ về hạnh phúcEm nhờ trăng gửi cho anh những lời cầu chúcHạnh phúc luôn bên anh ,và sẽ mãi bên anhCòn em ...sẽ ra đi với giấc mộng không thànhBởi vì em biết ...bên anh ...là người khác