Ngày anh đến bên em hoa trời bừng nở em ngượng ngùng bởi anh nói vu vơ anh từng bảo cô bé ngốc là em ... tự ti quá sống sao đây cô bé ngày ấy em ngây thơ chỉ đưa mắt đếm lá vàng trải rộng không mảy may tìm cho mình hai chữ tự tin rồi một ngày em để tuột mất anh ... bởi chính cái tự ti em vẫn hằng nuôi lớn em giật mình anh đã thành xa lạ chẳng còn về lối nhỏ có em tháng năm trôi em vẫn là em của ngày ấy xa xôi... Và một chút tự ti giữ trong lòng anh ạ cũng là để " nhớ anh "nên em còn ấp ủ dẫu biết rằng anh sẽ mắng em thêm ... em không buồn cũng chẳng hiều vì sao em không khóc cho ngày mai rầu rĩ chỉ biết ngày ngày em thêu xanh cỏ dại đón giấc mơ ngày nào... như anh đến bên em