Em lớn rồi chứ còn bé lắm đâu Mà anh lo mỗi khi trời trở gió Bước một mình lẻ loi trên phố Liêu xiêu buồn, không đủ ấm anh thương!Bé tí tẹo, vừa bướng lại vừa ngang Anh biết rồi, khỏi nói nhiều anh nhỉ Đã đôi lần “hắn” mè nheo thủ thỉ: Em buốt lòng vì ngọn gió “tai ương” Anh cười xòa, cô bé thật mong manh Quên lời anh, không mặc thêm áo ấm Em thôi cười, nắng im ngoài hiên vắngVạt mi buồn tím thẫm hoàng hôn! Em ấm lòng bởi câu nói: “Anh thương… Biết làm răng cho em tôi đủ ấm..?” Có anh chở che Em hồn nhiên như nắng!.. Mùa đông, ngày dài còn đêm thật ngắn Em viết chưa tròn giấc mơ!