Tiếng người xưa
Tác giả: Tân Văn
|
Vì chưa dám tỏ tình yêu vụng dại Anh nhớ quá, anh nhớ hoài, nhớ mãi Như đỗ quyên héo hắt nhớ bạn tình Như mùa Xuân nhớ ánh nắng bình minh |
Hôm nay là mùa Xuân ba mươi bốn
Mình xa nhau không liên lạc với nhau
Em lấy chồng, anh lấy vợ sao đâu!
Mà mỗi đêm nổi sầu không vơi bớt
Anh vẫn nhớ nhiều đêm khuya thức giấc
Bóng hình em còn phảng phất bên anh
Ngày xa nhau, ta như lá lìa cành
Rất đột ngột nhưng lại đầy khắc nghiệt!
Ai không buồn nhớ lại ngày ly biệt
Xa một lần ân hận suốt trăm năm
Cho nên dầu em xa cách biệt tăm
Anh vẫn cố tìm em trong tuyệt vọng
Và đêm nay tâm hồn anh xúc động
Tuy không nhận ra tiếng nói của em
Nhưng anh mừng em cũng chẳng thể quên
Tên của anh vẫn còn trong ký ức
Anh nhớ rõ dáng đi em ngày trước
Từng bờ môi, từng ánh mắt ngây thơ
Mỗi khi nhìn em anh nói bâng quơ
Vì chưa dám tỏ tình yêu vụng dại
Anh nhớ quá, anh nhớ hoài, nhớ mãi
Như đỗ quyên héo hắt nhớ bạn tình
Như mùa Xuân nhớ ánh nắng bình minh
Dầu định mệnh cách chia mình oan nghiệt
Em có nghe tiếng sóng gào tha thiết
Là tiếng lòng anh thổn thức nhớ em
Dầu em ban ngày anh giữa ban đêm
Em mặt trăng anh mặt trời không gặp
Dầu khoảng cách một nửa vòng trái đất
Em mùa Xuân và anh giữa mùa Đông
Nhưng hình em anh ôm ấp trong lòng
Vẫn tha thiết như thuở mình thơ ấu
Những kỷ niệm chẳng bao giờ phai dấu
Để đêm nay trong giấc ngủ hiện về
Em của anh vẫn còn mái tóc thề
Và nét đẹp tuổi đôi mươi tinh khiết
Anh vẫn giữ mối tình em bất diệt
Suốt kiếp nầy và mãi vạn kiếp sau...
Đã được xem 3659 lần
Sưu tầm bởi: Gõ Kiến
Cập nhật ngày 15/02/2009
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|