Tình cảm chúng ta như một mối tình thật sự với đầy đủ cung bậc dỗi giận hờn ghen, yêu đương. Mình cũng hẹn hò, cũng đi chơi như bao đôi yêu nhau khác. Nhưng trò chơi mà em nhỉ? Chơi mãi thế nào được, phải có lúc lớn lên để tìm cho mình một hạnh phúc thật sự chứ?
My love has gone away
Queitly after a hundred days….
Em à, mỗi khi nghe giai điệu da diết nhẹ nhàng của Betrayal được cất lên, dù có đè nén và trốn tránh, tâm trí của anh không lúc nào không có hình bóng em hiển hiện.
Chúng ta đã chia tay được gần 2 tháng rồi, chắc em cũng chẳng nhớ và đếm ngày làm gì. Nhưng anh thì vẫn rất nhớ, nỗi nhớ như da diết, khắc khoải trong tâm hồn mỗi khi anh nhớ về em…
Em à, mọi thứ với anh vẫn còn nguyên vẹn như vậy. Anh nhớ rất rõ khuôn mặt của em , cử chỉ của em, lời nói của em trong từng khoảnh khắc ta bên nhau. Anh nhớ lắm, rất rất nhớ!
Nhưng …
Anh ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc
Và em chưa thuộc về ai…
Chúng mình đã trở lại thời ấu thơ, chơi trò “giả vờ yêu nhau” một cách hồn nhiên chân thật nhất có thể. Để rồi sau đó, thực tại kéo chúng ta lại. Em chẳng thể đến với anh được. Em đã có người yêu. Anh không muốn biến em thành Betrayaler, không muốn em mang tiếng phản bội. Anh là vậy “Người khác làm tổn thương anh thì anh chịu được, nhưng anh không chịu được cảm giác làm tổn thương người khác”.
Vậy là anh để em ra đi. Anh lạnh lùng như chưa hề có cảm xúc với em, như người xa lạ với những cảm xúc khác. Anh không hiểu đó là cảm xúc thật của anh hay anh cố tỏ ra như vậy để anh sớm quên được em. Anh rất buồn nhưng anh sẽ mạnh mẽ, anh sẽ cố quên tất cả những gì mình đã có với nhau.
Tình cảm chúng ta như một mối tình thật sự với đầy đủ cung bậc dỗi giận hờn ghen, yêu đương. Mình cũng hẹn hò, cũng đi chơi như bao đôi yêu nhau khác.
Nhưng trò chơi mà em nhỉ? Chơi mãi thế nào được, phải có lúc lớn lên để tìm cho mình một hạnh phúc thật sự chứ?
Và khi trò chơi kết thúc, anh nhận ra rằng cảm xúc của anh với anh là thật, rất thật, dù cho chúng ta đã chơi một trò chơi giả vờ….