Hoa đầu mùa đã tàn theo năm tháng
Cứ ngỡ lòng vĩnh viễn chẳng nở bông
Anh đã đến mang cả ánh xuân hồng
Mùa thứ hai giục lòng hoa nở rộ
Tưởng gặp an hem mơ thầm bến đỗ
Chua xót đời lại lần nữa dở dang
Tim khẽ nấc nghe tan vỡ mộng vàng
Anh cũng giống như người ta thủa trước
Môi cắn chặt mắt lệ nhòa thấm ướt
Cố gượng cười để vơi bớt đau thương
Hai tình yêu như hai khách qua đường
Mượn lòng em làm nơi nghỉ tạm
Ly rượu tình em rót đầy rồi cạn
Chút cặn buồn để lại nát tim em
Đã lỡ lầm nên cũng chẳng khóc thêm
Nào đâu phải lần đầu em dang dở
Có không anh mùa thứ ba hoa nở?
Và nở rồi chẳng biết có còn tươi
Như thủa xưa em cất tiếng cười
Nghe tinh khiết không vương mùi hận đắng
Em thả hồn lên muôn ngàn lớp sóng
Vị muối đời thấm thía tận vào tim
Gió thời gian đẩy giúp em đi tìm
Người thứ ba làm mùa hoa nữa nở
Có gì đâu nếu thêm lần lầm lỡ
Cũng là thêm chút cặn đắng trong ly
Hai lần đầu người cất bước ra đi
Thì muôn kiếp tình em là dang dở.