Bài thơ cuối cung tôi viết cho thời phổ thông. Ai ở lớp 12 chắc cũng có tâm trạng này
Đến hôm nay tôi đã lớn thật rồi
Một năm nữa rời vườn ươm tri thức
Nhớ ngày đầu đến đây còn rạo rực
Trường lớp mới thầy cô nào biết đâu
Nhìn bạn bè lạ lẫm đến lo âu
Bao kỉ niệm vẫn chưa thành nỗi nhớ
Ngoảnh đầu trông đã hai mùa phượng nở
Khẽ nghẹn ngào trong tiếng nấc chia phôi
Ai đã đưa thoi dệt mộng đời tôi
Kéo sợi chit thời gian thành kỉ niệm
Thì trước người tôi chắp tay cầu nguyện
Kéo chậm thôi thời gian sắp hết rồi.
Lúc giữa giờ tôi chẳng dám ra chơi
Danh từng phút nhìn dãy bàn yêu mến
Năm tháng bóc mòn nhẵn từng góc ghế
Song cửa sắt cũng gỉ bởi nắng mưa
Cánh cửa sổ cạnh tôi gió hay lùa
Tôi vẫn nhắc đứa ngồi bên đóng chặt
Rồi giờ ra chơi chẳng đủ để tôi gom nhặt
Bao kỉ niệm vương vãi đã từng quên
Rồi những giờ học tôi vẫn thường xuyên
Nghĩ vu vơ để buồn lây vô cớ
Nhìn bảng đen cũng đem lòng chăn trở
Viên phấn thầy cầm sợ mòn từng phit giây
Ma sát với bảng thành tri thức mỗi ngày
Học trò vẫn lưu vào trong trang vở
Vẽ đồ thị sao khó khăn đến sợ
Tưởng như đang vẽ đồ thị đời tôi
Bút dừng lại ở vô cực xa xôi
Có lẽ nào sẽ là nơi tôi đến
Những năm tháng học đường yêu mến
Sẽ về đâu trong những tháng ngày sau
Bao kỉ niệm thành kí ức hằn sâu
Hóa tiệm cận theo đời tôi mãi mãi
Mỗi bước đi tiệm cận như gần lại
Nhưng có bao giờ cắt đồ thị được đâu
Như quá khứ và tương lai chẳng gặp nhau
Tôi e sợ qua bức tường hiện tại
Tới tương lai chẳng thể nào quay lại
Ngày hôm nay thành quá khứ thật sao?
Bảy tháng nữa ngày mây biếc trên cao
Mùa hoa phượng cuối cùng tôi bật khóc
Mưa hè rơi trên lá xanh như ngọc
Òa xuống làm mờ lưu bút trang thơ
Mùa thi về khép kín tuổi mộng mơ
Cánh cổng trường tiễn chân người bỗng nhớ
Một thế hệ có cả tôi trong đó
Sẽ ra đi nhường thế hệ sau
Dòng thời gian làm cánh phượng phai màu
Nhưng chẳng thể làm trái tim ngừng nhung nhớ
Mỗi độ hè về ve kêu như nhắc nhở
Giục lòng buồn nhớ kỉ niệm hôm nay